THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 545

Cô còn rất yếu, sau khi cảm xúc bùng nổ thì không còn lại bao nhiêu sức
lực, chẳng mấy chốc đã nằm im, chỉ khóc sướt mướt, khóc đến khi toàn
thân run lẩy bẩy, khóc đến khi lòng dạ tan nát.

Anh gỡ súng ra, xoay người cô lại, ôm chặt cô vào lòng.

Cô vùi đầu vào lồng ngực anh, vẫn khóc lóc đau đớn.

"Gia Gia!" Anh cúi đầu rất thấp, áp sát lên gò má ướt nhoẹt run rẩy của cô,
"Gia Gia, hãy tin anh, anh nhất định sẽ giúp em báo thù, nhất định đấy".

Trên đường về, Nghê Gia ở trong lòng Việt Trạch vẫn khóc mãi, như thể cô
làm bằng nước nên nước mắt cứ tuôn mãi không hết, làm ướt cả áo anh,
giống như trái tim anh bây giờ, nặng nề, xót xa, và đau đớn đến bất lực.

Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến Gia Gia của anh khỏe trở lại?

Mấy ngày nay anh vẫn luôn bên cạnh cô, vứt tất cả mọi chuyện khác sang
một bên, chỉ có cô là quan trọng nhất.

Đúng vậy, trước kia anh chỉ nghĩ cô là một cô gái không tệ, có thể qua lại
được, các mặt khác cũng coi như xứng với anh, so với việc đi xem mặt hoặc
tìm bừa một cô nào đó thì tốt hơn nhiều, nên hai người mới ở bên nhau.

Anh cũng biết, tuy lúc ở chung cả hai đều tỏ vẻ thoải mái, nhưng đến thời
khắc mấu chốt, ai nấy lại đeo mặt nạ của mình lên, anh cho rằng hình thức
chung sống giữa hai người là như thế. Nhưng trên cây cầu đêm bão Macau,
lúc cô dựa vào ngực anh nói cảm thấy được bảo vệ cũng rất tốt, hình như
một phòng tuyến nào đó trong lòng anh dần đổ sụp.

Mà giờ này, tuy cô im lặng không nói một lời, nhưng luôn phải níu tay anh
mới ngủ được, anh mới biết, tuy cô không nói nhưng rất tin cậy anh.

Cứ nghĩ rời khỏi Macau là an toàn, nhưng giây phút hay tin tai nạn, anh mới
biết bất cứ thời điểm nào cũng phải giữ chặt cô, nếu cô chết, anh biết làm
thế nào đây?

Thật ra, anh đã yêu cô rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.