THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 560

Nhưng anh vẫn không buông, có chết cũng không buông ra.

Không biết hai người duy trì sự đối kháng này bao lâu, có lẽ tiêu hao thể
lực quá độ, Nghê Gia rốt cuộc không quậy phá được nữa, chuyển thành co
giật dữ dội, người run lên bần bật.

Mới chỉ một lát mà người cô đã đẫm mồ hôi, áo trắng dính bết vào người,
tóc cũng đã nhỏ giọt.

Cô cắn môi, ánh mắt rã rời nhìn anh, miệng nói mà người run cầm cập: "A
Trạch, em chết mất. Anh không cứu em, em thà chết cho rồi".

Anh nhìn chằm chằm vẻ người không ra người của cô, trong lòng rỉ máu,
đau đớn: "Gia Gia, không thể làm thế, nếu còn uống nữa, em sẽ chết".

"Nhưng bây giờ em đã chết rồi!" Cô đau đớn thét lên, người lại co giật.

Cô dùng sức níu tay anh, cầu xin đầy hèn mọn: "A Trạch, anh bảo người
mang thuốc đến đây cho em được không? Chỉ cần anh cứu em, sau này em
nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, anh nói gì em cũng nghe, anh bảo
em làm gì em cũng làm, được không? Anh cứu em, anh cứu em đi".

Cô đau khổ tột bậc, rồi lại liều mạng chống cự, nhưng không tài nào thoát
được sự kiểm soát của anh.

Sau cùng cả hai lôi nhau ngã xuống đất, lần này anh chiếm ưu thế, đè cả
người lên cô để chế ngự, dù cô hứa hẹn khóc lóc cầu xin thế nào cũng vô
ích.

Không biết cứ như thế mất bao lâu, cuối cùng cô cũng bình tĩnh trở lại,
nhũn ra như bùn, toàn thân ướt nhẹp.

Ngay cả Việt Trạch cũng đầy người mồ hôi.

Anh chán chường nằm trên tấm thảm trải sàn cạnh cô, mở to mắt , lặng lẽ
nhìn cô. Còn cô từ từ nhắm mắt lại, như mệt quá mà ngất đi, nhưng anh biết
cô vẫn tỉnh táo.

Chẳng qua mọi việc vừa nãy đã làm cô không còn đủ sức để mở mắt nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.