"Em hơi mệt." Cô yếu ớt nói xong, ghé sát vào ngả đầu lên vai anh. Nhìn áo
sơ mi bị nước dội và đường cong mượt mà sau lưng anh, cô lại không nhịn
được vòng tay ôm chặt anh.
Thân thể hai người chỉ cách nhau một lớp áo mỏng ướt đẫm, sự chênh lệch
nhiệt độ cơ thể đầy mập mờ đang trắng trợn trêu ghẹo tiếng lòng đôi bên.
Nghê Gia ôm anh, chợt có cảm giác an toàn sau cơn trống rỗng vừa rồi,
không biết vì sự đau đớn ban nãy làm cô yếu lòng hơn, hay là vì vừa rồi
khắc khẩu đòi chia tay với anh đã làm cô nhận ra tầm quan trọng của anh.
Cô như một đứa bé tham lam, không muốn buông anh ra.
Vẫn là mùi hương của người đàn ông mà cô thích nhất, không hiểu sao cô
lại thấy lòng dạ ngứa ngáy rục rịch, nhưng không phải là vì thuốc.
Cô nhắm mắt lại, xót xa thở hắt ra một hơi thật dài.
=================
Chương 66
"Sao thế?" anh nghe cô thở dài, trống ngực loạn nhịp thấp giọng hỏi, nói ra
rồi mới ý thức được giọng mình đã khản đặc khô khốc. Mà cơ thể mềm mại
của cô lại không hề kiêng dè gì dựa vào ngực anh, làm suy nghĩ của anh đứt
đoạn cả.
Nước lạnh xối ra liên tục, nhưng trán anh vẫn túa mồ hôi, lập tức bị dòng
nước cuốn đi.
Cô nghiêng đầu tựa lên vai anh, thì thào nói: "Xin lỗi, em có thể rút lại
những lời mình vừa nói không? Em không muốn đuổi anh đi, không muốn
chia tay anh. Nhưng em lại không muốn để anh thấy điệu bộ đáng thương
và chật vật này của em, nên mới nói lung tung. Còn nữa, em không nên
điều tra anh, không nên không tin anh. Có lẽ em không quen có những mối
quan hệ thân mật như thế nên cảm thấy bất an, đây cũng là lỗi của em.
Nhưng", giọng cô rất nhỏ, như một đứa bé phạm lỗi đang xin tha, "đừng
giận em được không?".