Anh áp mặt vào gò má lạnh lẽo của cô: "Được".
Nước lạnh chảy qua cơ thể cả hai, đưa hai thân thể nóng rẫy lại gần nhau
hơn, cảm xúc da thịt cũng càng rõ ràng hơn.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực phập phồng của cô, hơi thở của cô
trên cổ anh cũng nóng rực đến mê người.
Anh không biết thần trí cô có tỉnh táo không, nhưng anh thì rất rõ ràng.
Lúc anh vừa vào phòng, áo trắng của cô ướt nhẹp nước, dán sát vào cơ thể,
mọi thứ đều rõ như ban ngày. Giờ cô lại nép trong lòng anh, đôi chân thon
thả cứ thế cuộn tròn giữa hai chân anh.
Việt Trạch nghiêng đầu, mắt đen trong vắt, lặng lẽ nhìn cô, Nghê Gia cũng
đón ánh mắt anh, không sợ sệt, khóe môi cô cong cong: "A Trạch, thật ra
em đã yêu anh rồi".
Nghê Gia thở ra một hơi, lại cuộn tròn trong lòng anh, nhắm mắt lại.
Việt Trạch không biết cảm giác trong lòng mình hiện giờ là gì, anh nghĩ có
lẽ cô không tỉnh táo, nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi câu cô nói đều
làm tim anh xốn xang. Nghĩ đến khi cãi nhau, cô đòi chia tay, như thể lúc
nào cũng có thể bỏ đi, nhưng lại nghĩ đến câu yêu vừa rồi của cô, cho dù là
người bình tĩnh như Việt Trạch cũng không thể suy nghĩ bình thường được
nữa.
Nên dù cô có hận anh đến chết, anh cũng phải dùng hết mọi cách giữ cô lại.
Giờ phút này, anh không màng gì hết, cho dù có là vực sâu anh cũng không
chùn bước.
Sự xúc động và ngang ngược trong lòng đan xen với nhau, anh nổi cáu, sao
có thể buông tay người con gái mình yêu chứ?
Anh cúi người, đặt cô xuống bồn tắm, cô cho rằng anh muốn bỏ cô đi, ngỡ
ngàng bất lực mở to mắt, giữ chặt ngón tay anh.