THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 566

phương hướng ở đâu, cũng không biết có tương lai hay không. Em sợ mình
sẽ lập tức chết đi, mà vẫn còn nhiều việc chưa buông xuống được".

"Xin lỗi anh, em chỉ nghĩ tới việc bất chấp mọi cách để bảo vệ người nhà
em, nhưng", nước mắt cô lã chã tuôn từng giọt, "em đã quên rằng, anh cũng
là người thân của em. Xin lỗi, em quên mất. Xin lỗi anh, lúc em gặp chuyện
luôn làm anh tổn thương. Em sai rồi, sau này sẽ không bao giờ làm thế nữa.
Đừng đi, đừng bỏ em, được không?".

Cô vươn tay ôm cổ anh, khóc nức nở không chịu buông ra.

"Anh biết rồi." Ánh mắt anh sâu thẳm, kề sát má cô, "Sau này chúng ta bắt
đầu lại từ đầu".

Bắt đầu lại một lần nữa, thật sự có thể bắt đầu lại một lần nữa sao?

Nghê Gia nhắm đôi mắt đã khóc tới mệt, dựa sát vào lòng anh, rõ ràng đã
yêu anh, rõ ràng muốn dựa dẫm, tại sao cô còn mắc sai lầm này? Cũng may
đã được tha thứ rồi, cũng may còn có thể sửa sai, bằng không, cô nên đi đâu
để tìm anh về bây giờ.

"Em hứa, sau này sẽ thật ngoan, làm việc gì cũng hỏi anh, không che giấu,
không nghi ngờ!" Cô khóc lâu, âm mũi rất nặng, giọng cũng khàn khàn,
nhưng lại có vẻ nũng nịu.

"Ừm." Việt Trạch bình tĩnh trả lời.

Thực ra, anh đã tha thứ cho cô từ sớm.

Anh biết, uống thuốc này nhiều sẽ khiến người ta nôn nóng bất an, cảm xúc
tiêu cực dâng lên, mất khả năng phán đoán.

Cú sốc của vụ tai nạn làm cô bắt đầu uống thuốc lại, anh có thể tưởng tượng
ra thời gian này cô chán chường tuyệt vọng nhường nào. Anh thậm chí còn
hận bản thân mình, bao lâu như thế mà không phát hiện ra sự khác thường
nơi cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.