THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 568

Cơn ngủ không mộng mị, an lành như vòm trời xanh thăm thẳm, đã lâu rồi
cô không có một giấc ngủ dịu êm như thế.

Cô mở to mắt, trong ánh trăng sáng, người đàn ông bên cạnh ngủ rất say
sưa yên bình. Lồng ngực anh vẫn ấm nóng như thế, tiếng tim đập vẫn khỏe
khoắn và an toàn, thật ấm áp, ấm áp đến mức cô chỉ muốn lao vào lòng anh
mãi mãi không rời ra.

Cô ngước mắt, ánh trăng đong đầy trong đôi mắt đen.

Anh đang ngủ say, trên mặt không còn vẻ lãnh đạm hoặc sắc sảo của ban
ngày nữa, anh trong khi ngủ, mọi góc cạnh đều mềm ra.

Nghê Gia chăm chú nhìn anh hồi lâu, trong lòng im lặng.

Cuối cùng, cô khe khẽ nhấc cánh tay anh khoác trên eo mình ra, nhẹ nhàng
chậm rãi đặt xuống, vén chăn lên, xuống giường khoác áo ngủ vào rồi đi ra
ngoài.

Gió đêm trên sân thượng rất lớn, thổi bồng tấm áo choàng trắng của cô như
một con diều trắng. Gần đây cô gầy yếu, đứng trước gió mạnh cô khó khăn
lắm mới đến được rìa mái nhà.

Ánh trăng rất đẹp, như dòng thủy ngân chảy xuống khoảng núi xanh biêng
biếc, mặt cỏ trải dài nhấp nhô, mênh mông đến mức làm lòng người đắm
chìm.

Nghê Gia ngẩng đầu, bầu trời đầy những vì tinh tú lấp lánh tỏa sáng, cao xa,
sâu thẳm, giống đôi mắt của Việt Trạch.

Cô hít một hơi thật sâu, chớp đôi mắt đã mờ sương, mặc cho gió thổi tung
mái tóc dài và chiếc áo ngủ.

Nghê Gia cúi đầu, đôi chân trần nhích lên phía trước một bước, bóng tối
dưới lòng bàn chân như vực sâu vạn kiếp không thể trở lại, cảm giác hưng
phấn kì lạ làm con người ta choáng váng mà kích thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.