THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 620

Nghê Gia mặc váy cưới trắng tinh khôi bước ra khỏi xe.

Cô dâu rất đẹp, đẹp như nàng công chúa trong truyện cổ tích, môi mỉm cười
tươi tắn, trong phúc chốc làm lu mờ cả ánh dương.

Hai bé Khiêu Khiêu và Đường Đường mặc bộ vest và áo cưới cỡ nhỏ, chầm
chậm theo sát phía sau nhấc váy cho cô.

Nghê Lạc dẫn Nghê Gia từ tốn bước lên thảm đỏ, lòng bàn tay ướt nhẹp mồ
hôi.

Nghê Gia liếc cậu một cái, cười khẽ: "Không phải em kết hôn, hồi hộp gì
chứ?".

Mọi cảm xúc tốt đẹp trong lòng Nghê Lạc đều bị cô đập nát, khó chịu nói:
"Em lo chị xấu tính xấu nết, không phải vợ hiền dâu thảo, gả cho người ta
lại bị đánh".

"Muốn bị ăn đá trước mặt ngần này người à?" Nghê Gia mỉm cười nghiến
răng.

Nghê Lạc cười: "Quả nhiên xấu tính xấu nết".

Nghê Gia khẽ nhíu mày: "Có em làm chỗ dựa, nhà chồng sao dám bắt nạt
chị, phải không?".

Nghê Lạc thoáng sửng sốt, nhếch môi cười, lộ hàm răng đều như bắp, cười:
"Chứ sao nữa".

Đến chỗ rẽ chuẩn bị vào lối lên sân khấu, hai người đều im lặng.

Việt Trạch trên sân khấu lặng lẽ đứng đó, nhìn cô dâu xinh đẹp của anh cầm
bó hoa đang chậm rãi bước tới.

Ánh nắng vàng ươm chiếu lên mặt anh, nhuộm má anh đượm màu hây hây.
Khăn voan trắng như tuyết phất phơ trong gió hoà cùng ánh dương làm tôn
lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô.

Cô bước về phía anh, ánh mắt không hề né tránh mà nhìn thẳng vào anh,
trong con ngươi đen thẳm trong vắt tràn ngập sự hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.