THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 641

Nghê Gia thấy mắt cay cay, buông mẹ ra, nằm thẳng người lên, cố chớp
chớp mắt vài lần.

Trương Lan than: "Thằng bé hồi trước hoạt bát là vậy, sau lần ấy không nói
năng gì nữa. Ngay cả bác sĩ tâm lí cũng bó tay, sau này không biết nó đã
vượt qua thế nào".

Bà nội luôn im lặng giờ mới lên tiếng: "Cho nên lúc trước bà mới nói với
cháu, cả hai đều là những đứa bé từng chịu tổn thương. Muốn hoàn toàn mở
rộng lòng mình là điều rất khó. Nhưng chỉ cần vượt qua được điều này,
người khác sẽ không thể can dự vào thế giới của các cháu nữa".

Nghê Gia im lặng, đúng thế, tình yêu vốn là quá trình vỗ về nhau, sưởi ấm
vết thương lòng nhau.

Họ sẽ không mở vết thương của họ cho bất cứ ai xem, chỉ hai người mới
biết, chỉ hai người mới thấu hiểu, chỉ có linh hồn không trọn vẹn của hai
người mới có thể vừa vặn ghép vào nhau thành đủ đầy. Đây là thế giới tinh
thần mà những người khác không tài nào chen chân.

Vừa nghĩ như thế, những đau xót trước kia lại biến thành thứ bảo đảm hạnh
phúc tương lai của hai người.

Nghê Gia ngân ngấn nước mắt trong bóng tối, mỉm cười: "Bà, mẹ, hai
người yên tâm, con và anh ấy rất ổn rồi. Bây giờ chúng con chính là tri kỷ".

Sáng hôm sau thức giấc, Trương Lan đã dậy đi thu xếp từ lâu, nhân viên
trang điểm, nhà tạo mẫu tóc, xe cộ đã chuẩn bị đâu vào đấy. Nghê Gia chậm
chạp tỉnh giấc, còn hỏi bà nội: "Đúng rồi bà, hồi xưa mẹ cháu như thế, sao
bố cháu lại nhắm trúng mẹ vậy? Bà nội, bà không phản đối sao?".

"Dám nói xấu mẹ, cẩn thận bà mách mẹ cháu đấy." Bà nội lườm cô một cái,
mới nói, "Bố cháu làm việc rất có chủ kiến, bà thấy mẹ cháu tuy chỉ là con
nhà bình thường, nhưng mặt mày hiền hậu, không phải loại ăn tàn phá hại.
Hơn nữa nếu kể ra, tuy mẹ cháu không có phong thái và năng lực của tuýp
phụ nữ mạnh mẽ, nhưng cũng chưa từng có dạ hại người, cũng biết chăm lo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.