THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 670

Buổi tối đi ngủ, Việt Trạch khó tránh khỏi bị một trận "bạo hành", nhưng
sau khi cô đánh xong, khụ khụ, chẳng phải lại bị đè tiếp sao...

Với Việt Trạch mà nói, nhờ có Nghê Gia, anh mới có lại mái ấm một lần
nữa.

Nhờ Nghê Gia, anh đã có một người mẹ.

Mỗi lần Nghê Gia mang thai, Trương Lan đều sẽ qua nhà chăm cô, kèm
theo đó là cho Việt Trạch hưởng ké sự ấm áp.

Trời nóng một bát chè đỗ xanh, trời lạnh một tấm chăn lông, lúc tăng ca
một bát bánh trôi, khi ra ngoài một câu nhắc nhở... Sự quan tâm tỉ mỉ như
dành cho con trai mình đó làm Việt Trạch lần nào cũng láng máng nhớ đến
mẹ mình.

Anh nghĩ nếu như bà còn sống, nhìn mình hạnh phúc thành công như bây
giờ, thấy mình từ thiếu niên thành đàn ông, có vợ có con trai con gái, có
phải bà sẽ cười hiền hậu và hạnh phúc như Trương Lan?

Nhờ Nghê Gia, anh đã có một người em trai.

Nghê Lạc có vấn đề gì sẽ tìm anh giúp đỡ, có khó khăn gì sẽ tìm anh nhờ
chỉ bảo, lúc rỗi rãi còn kéo anh đi chơi bóng. Cậu yêu Nghê Gia, yêu ba đứa
cháu, cũng yêu cả anh rể như yêu chính bản thân mình.

Nhờ Nghê Gia, anh có ba bé con yêu dấu, hoặc nghiêm túc, hoặc hoạt bát,
hoặc đáng yêu. Mỗi buổi tối chỉ cần ở bên các con vài phút ngắn ngủi cũng
có thể giúp anh xua tan mỏi mệt suốt một ngày dài.

Nhờ Nghê Gia, anh đã có tình yêu.

Anh chưa từng nghĩ rằng đời này còn có thể mở rộng lòng mình. Anh vốn
tưởng rằng mình sẽ mãi mãi đeo một chiếc mặt nạ lạnh lùng sống hết đời
này, nhưng không ngờ anh lại có thể thể hiện muôn màu muôn vẻ như thế,
khi thì sục sôi, khi thì du dương, khi thì êm đềm, khi thì ngọt ngào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.