THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 675

Cậu xoa xoa đầu cô, ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng: "Không sao rồi".

Cô lại cất tiếng: "Chị muốn đi ngủ, cậu về trước đi".

Nghê Lạc sửng sốt, tưởng cô vẫn còn giận mình, nhưng nhìn kỹ lại, trán cô
đầm đìa mồ hôi lạnh, nhất thời dâng lên một nỗi thương xót vì thấy cô sợ
sệt nhường này.

Cậu phân bua vài câu qua loa trong lúc thu dọn đồ đạc của cô, kéo cô đi ra
ngoài: "Nơi này không an toàn, về chỗ tôi ở".

Nghê Gia hiện giờ toàn thân rũ ra, còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị Nghê
Lạc siết chặt đi xuống lầu.

Lúc băng qua đường, Nghê Gia choáng váng đầu óc, suýt thì ngất xỉu.

Nghê Lạc một tay kéo va li, một tay đỡ Nghê Gia, khó tránh khỏi bị phân
tâm, lúc này lại có một chiếc xe phóng vụt qua, lúc sắp đâm phải hai người
đã kịp phanh gấp một cái.

Nghê Gia ngất hẳn giữa đường.

Một người đàn ông áo đen mau chóng xuống xe, mặt không biểu cảm
nhưng cũng không hời hợt, hỏi: "Không sao chứ? Có cần đi bệnh viện
không?".

Nghê Lạc không hề bị xe đâm phải, đoán chắc Nghê Gia sợ quá mới ngất
đi.

Cậu cũng không nói gì thêm, ôm luôn lấy eo Nghê Gia, vắt cô chị đang nằm
úp sấp trên vai mình, tay kia thì khó khăn kéo va li bỏ đi.

Người đàn ông lên xe, nói với người bên trong: "Anh Ba, không sao cả.
Nhưng mà, hình như đó là hai chị em sinh đôi nhà họ Nghê".

Lúc đó, Việt Trạch đang nhìn theo hai bóng người đang khổ sở bỏ đi bên
ngoài cửa xe, không nói một lời. Anh đã nghe nói đến chuyện nhà họ Nghê.
Giờ nhớ lại, hình như anh đã từng gặp cô gái này rất nhiều năm về trước
rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.