THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 679

phải.

Giờ cậu mới hiểu Đường Tuyên nói thế là có ý gì.

Nghê Gia vẫn đang ngủ say, vạt áo bung ra, trên mắt cá chân mượt mà là
một vòng vảy đỏ tía, là vết bị xích chân hoặc dây thừng trói lâu ngày.

Trên đôi chân trắng nõn toàn những vết cấu véo xanh xanh tím tím, chỗ
đậm chỗ nhạt, phần đùi là dày đặc nhất, thậm chí còn cả vết móng tay cào
rướm máu, cùng với một vài dấu răng khác nhau.

Trên ngực cô cũng đầy vết thâm tím, còn có những vết cắn đã đóng vảy.

Cậu đứng bên giường, cúi đầu nhìn cô, móng tay đã bấm chảy máu cả lòng
bàn tay. Cậu đau đớn phẫn nộ gần như muốn chết đi. Những giọt nước mắt
thi nhau tràn ra, cậu khóc đỏ quạch cả mắt, khóc mà toàn thân run rẩy
không ngừng.

Ông trời ơi! Ai có thể cho cậu biết, một tháng nay, rốt cuộc cô bị làm sao?
Ai nói cho cậu biết, cậu phải làm thế nào mới có thể trút bỏ uất ức muốn
đập trời phá đất và sự căm hận đến mức nội thương này đây?

Cậu khóc đến khi không hít thở nổi nữa mới chậm chạp quỳ xuống bên
giường, khẽ khàng kéo váy cô xuống, cài lại từng chiếc cúc áo, rồi vén gọn
những sợi tóc rối tán loạn trên trán cô.

Đầu cô lạnh lẽo như đã chết.

Trong phút giây im lặng kế tiếp, cậu nhìn khuôn mặt quạnh quẽ và tái nhợt
của cô, lã chã rơi lệ.

Khi Nghê Gia tỉnh lại, đúng lúc Nghê Lạc đang đẩy cửa vào, trong tay cậu
cầm bát gì đó, thấy cô tỉnh thì cố gắng mỉm cười: "May quá, nhân lúc còn
nóng ăn chút gì đi".

Tinh thần Nghê Gia đã khá hơn nhiều, nhìn qua cái bát thơm ngào ngạt,
cháo rau củ hải sản, có vẻ kinh ngạc: "Siêu thị cũng bán món này?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.