- Mấy vị sư đệ, các đệ tiếp tục ở chỗ này canh gác đi, ta muốn dẫn
những khách nhân lên trước.
- Dạ, sư huynh thỉnh, khách quý thỉnh.
Bốn gã thiếu niên lui qua một bên. Liêu Nhất dẫn theo đám người A
Ngốc rốt cuộc cũng đã leo lên đến đỉnh Thiên Cương sơn. Đỉnh núi quả
nhiên như Liêu Nhất đã nói, bằng phẳng trống trải, ở giữa có một đình viện
thật lớn, cao tới ba trượng, tường viện cao chặn tầm mắt mọi người, không
cách nào có thể nhìn kỹ bên trong. Huyền Nguyệt từ trên lưng A Ngốc
nhảy xuống, hưng phấn nhìn chung quanh, mặc dù ngủ không được sâu,
nhưng A Ngốc lại làm cho nàng có cảm giác an toàn vô cùng ấm áp nên
thân thể Huyền Nguyệt cũng được nguyên vẹn nghỉ ngơi.
- Nơi đó chính là Thiên Cương Kiếm Phái sao? Kiếm phái trên đại lục
danh khí lớn như vậy, ta còn tưởng rằng sẽ có một tòa cung điện thật lớn ấy
chứ.
Huyền Nguyệt bật cười, nói:
- Nham Thạch đại ca, ngươi có lầm lẫn không. Thiên Cương sơn cao
hơn mực nước biển chừng 6000 thước, nếu kiến tạo một tòa cung điện sợ
rằng một trăm năm cũng chưa xong.
Liêu Nhất gật đầu nói:
- Tiểu thư nói rất đúng, cho dù là phiến sân này, cũng dùng gần mười
năm mới hoàn toàn hoàn thành, đều do đệ tử Thiên Cương Kiếm Phái
chúng ta một nhà động thủ. Nếu thuê người thường đến làm, sợ rằng còn
lâu hơn ấy chứ, phiến sân này cơ bản đều là lấy tài liệu tại chỗ, dùng đá hoa
cương cứng rắn trên ngọn núi xây dựng, thời điểm ta gia nhập môn phái
cũng là lúc gần hoàn thành. Nghe lão sư nói, lúc đầu bọn họ chính là dùng
cách khảm đá hoa cương để luyện kiếm. Phiến sân này diện tích bao nhiêu
ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết là, bên trong có thể chứa cùng một lúc
mấy trăm người đồng thời luyện tập kiếm pháp, còn có mấy trăm phòng lớn
nhỏ, chúng ta tất cả đều ở chỗ này, không cần xuất ngoại lịch lãm, thường
là hai, ba người một gian phòng, bây giờ còn có không ít phòng trống.
A Ngốc nói: