THIÊN MÔN CÔNG TỬ - Trang 116

Muốn ép chết người a! Dô ta!

Chúng ta không cam chịu a! Dô ta!

Phải tiếp tục sống a! Dô ta!

............

Bài ca bất khuất đã kích động lòng ham sống bị đè nén bấy lâu trong

lòng đám tù khổ sai, bất giác họ cùng cất tiếng hát theo Lạc Văn Giai, thanh
thế liền hoàn toàn khác hẳn vẻ bi thương bất lực trước đó. Đầu Sẹo nghe ra
trong khúc hát mới có mùi của sự nguy hiểm, liền không ngừng vung roi
đánh khắp nơi, vừa đánh vừa mắng chửi: “Không được ồn, không được ồn!
Không được hát!”

Khốn nỗi những người đang hát lại rất nhiều, đánh ở chỗ này thì bỏ sót

chỗ kia, tiếng hát vẫn vang lên không ngớt. Lạc Văn Giai thấy Đầu Sẹo ra
sức thị uy, coi bạn tù như súc vật, cuối cùng không nhịn nổi liền thêm hai
câu nữa vào sau khúc hát: “Hôm nay mắc nợ a! Dô ta! Ngày mai ngươi
phải trả a! Dô ta!”

Đám tù nhân lập tức hát cùng Lạc Văn Giai: “Hôm nay mắc nợ a! Dô

ta! Ngày mai ngươi phải trả a! Dô ta!”

Trước tiếng gào thét phẫn nộ của đám tù khổ sai, lần đầu tiên trong lòng

Đầu Sẹo dâng lên một nỗi sợ khôn tả. Ngần ngừ thu cây roi lại, hắn hậm
hực gầm lên: “Được! Lão tử cho chúng ngươi hát, hầm mỏ sập xuống thì
chôn sống cả lũ!”

Cuối cùng bên ngoài cũng vang lên tiếng kẻng cơm, cả bọn bỏ lại công

cụ lần lượt chui ra khỏi hầm, trao đổi ánh mắt ngấm ngầm hiểu ý dưới ánh
mặt trời, lần đầu tiên nhìn thấy một sức mạnh mới trong ánh mắt của nhau.

Đám nha dịch căn cứ vào lượng công việc đám tù nhân hoàn thành mà

phân phát bánh ngô. Do hợp tác làm việc nên năng suất lao động của Lạc
Văn Giai và một người tù tên là Vương Chí rất cao, tổng cộng nhận được
tám cái bánh ngô. Tay cầm bánh ngô, Lạc Văn Giai nói nhỏ với Vương Chí:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.