“Một lũ điên!” Đầu Sẹo bị ánh mắt kiên định và tự tin của đám Lạc Văn
Giai khiến cho sợ hãi, hậm hực cầm cây roi trở về phản của mình. “Mẹ các
ngươi thật muốn làm hảo hán Lương Sơn hả? Một dúm người tụ tập với
nhau, vậy là trở nên siêu quần chắc? Hừ! Không tự lượng sức.”
Đêm hôm đó yên bình qua đi trong không khí bình yên. Trời sáng, khi
những người tù nhận bánh ngô từ tay nha dịch, giống như mọi khi Đầu Sẹo
đặt cái bát lớn của mình ở chính giữa để nhận hiếu kính của các tù nhân.
Sau khi cả bọn hiếu kính xong xuôi, Đầu Sẹo vừa nhìn đã phát hiện thấy
thiếu rất nhiều.
“Thế này là thế nào?” Đầu Sẹo nổi giận đùng đùng hỏi. “Mẹ các ngươi,
đứa nào không cống nạp?”
“Là ta.” Lạc Văn Giai từ từ đứng dậy, đằng sau gã bảy, tám người cũng
lập tức đứng dậy theo. “Còn có chúng ta nữa!”
“Con mẹ nhà các ngươi muốn phá quy tắc hả?” Đầu Sẹo già dái non hạt
dọa nạt.
“Quy định do con người đặt ra,” Lạc Văn Giai lạnh lùng đáp. “Ngươi có
thể đặt ra quy định, chúng ta cũng có thể. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ
không cống nạp cho bất kỳ ai, đó chính là quy định của chúng ta.”
Đầu Sẹo nhìn đám bảy, tám người đứng tập trung sau lưng Lạc Văn Giai
gật gật đầu: “Được! Các ngươi đợi đấy, sớm muộn gì các ngươi cũng phải
hối hận!”
Mấy tù nhân ngoảnh mặt làm thinh thấy Đầu Sẹo chùn chân trước mặt
Lạc Văn Giai thì lục tục đến hỏi: “Lạc huynh đệ, không biết chúng ta có thể
làm huynh đệ của cậu không?”
“Đương nhiên là được!” Lạc Văn Giai tủm tỉm cười nắm lấy tay họ,
“Cùng là kẻ lưu lạc chốn chân trời góc bể, gặp được nhau là hảo huynh đệ!
Đi lấy bánh ngô về đi, huynh đệ chúng ta không cần phải cống nạp cho ai
cả!”