THIÊN MÔN CÔNG TỬ - Trang 172

trợn tròn mắt, rồi bực bội ngồi phịch xuống, đưa tay ra hiệu với tên công tử
áo gấm đang nghi hoặc, ý muốn nói “chỉ là chuyện ngoài ý muốn”.

“Bài này có chỗ nào không ổn?” Tên công tử áo gấm nhìn văn sĩ trung

niên, bất mãn hỏi.

“Xin lỗi, vừa nãy là ta nhìn nhầm,” văn sĩ trung niên hằn học nhìn gã

say. “Ta sẽ không nhìn nhầm nữa.”

“Có câu nói đó của tiên sinh thì ta yên tâm rồi.” Gã say cười cười, gom

bài lại: “Mau, mau tráo bài, đừng để vận đen của nhà cái qua mất.”

Kha Hành Đông lại thành thục tráo bài tung xúc xắc, văn sĩ trung niên

tập trung toàn bộ tinh thần quan sát các quân bài và xúc xắc, dựa theo số
điểm của xúc xắc, thấy Kha Hành Đông lấy mấy quân bài vẫn còn ký hiệu,
bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Kha Hành Đông đang định chia bài theo số điểm xúc xắc thì lại nghe

thấy gã say đột nhiên hô: “Đợi đã!”

“Làm gì?” Kha Hành Đông hỏi.

“Để đề phòng nhà cái giở trò lúc chia bài gì, ta muốn tự lấy bài của

mình.” Gã say trịnh trọng nói.

Công tử áo gấm bất mãn trợn mắt nhìn gã say: “Ngươi thật lắm

chuyện!”

“Công tử tiền nhiều vốn lớn, tại hạ nào dám so bì.” Gã say cười nói.

“Vị công tử này xin cứ tự nhiên.” Kha Hành Đông ra hiệu. Đối với kiểu

yêu cầu này của khách, thông thường nhà cái đều đáp ứng, đó cũng là thông
lệ của sới bạc. Công tử áo gấm tuy bực mình đối phương lắm chuyện,
nhưng đều là khách chơi bạc, hắn cũng không thể kháng nghị. Thấy Kha
Hành Đông đẩy bài ra, ra hiệu mọi người lấy bài, gã say cũng chẳng khách
khí, lập tức đưa tay ra lấy bài của mình, rồi vừa xem được hai quân bài đã
liến thoắng hô “bài đẹp”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.