THIÊN MÔN CÔNG TỬ - Trang 174

“Hôm nay chơi đến đây thôi, hôm khác chúng ta chơi tiếp!” Công tử áo

gấm ném mấy quân bài ra, hậm hực trợn mắt nhìn gã say một cái, rồi vùng
vằng bỏ đi. Văn sĩ trung niên vội thu ngân phiếu trên bàn rồi cùng lão già
tóc trắng đuổi theo tên kia.

Đám người vây quanh xem bạc tiếc rẻ than thở vì không được xem hai

bên đấu đến cuối cùng. Kha Hành Đông cảm kích gật đầu cảm tạ với Vân
Tương đang đóng giả gã say. Đằng sau y, Kha Mộng Lan cũng lộ ra vẻ kính
phục. Kim Thập Lượng từ nãy vẫn đứng lẫn giữa chúng nhân theo dõi trận
quyết đấu cũng hưng phấn chạy đến ghé tai Vân Tương hỏi nhỏ: “Sư bố
ngươi, làm thế nào mà giỏi thế? Làm sao mà ra tay ngay trước mắt mọi
người? Mau dạy cho ta với!”

Vân Tương cười thản nhiên nói: “Kim huynh, chúng ta đã có thỏa thuận.

Nếu huynh phát hiện được bí mật của ta, há chẳng phải sẽ lập tức lấy cái
mạng này hay sao? Nếu huynh là ta, liệu có ngu như vậy không?”

Kim Thập Lượng ngẩn ra, nếu Vân Tương không nhắc, y đã gần như

quên mất chuyện này. Lưỡng lự một lúc, y kéo Vân Tương, vừa đi vừa nói:
“Ta mặc xác! Cùng lắm lão tử không làm đao khách nữa, trả quách tiền đặt
cọc lại. Bất luận thế nào, ngươi nhất định cũng phải dạy ta!”

“Này! Đợi muội với!” Nhìn Kim Thập Lượng bá vai Vân Tương đi ra

cửa, Kha Mộng Lan không kịp giải thích với phụ thân cũng vội vã chạy
đuổi theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.