THIÊN MÔN CÔNG TỬ - Trang 190

nhìn như hiểu hết tâm can người khác của đối phương, trong lòng cũng
không kìm được thấy thấp thỏm bất an.

“Vân công tử mời ngồi.” Lão già nói, rồi tự mình ngồi xuống ghế chủ

nhân trước, chỉ trong giây lát, nét mặt lão đã trở nên bình thản như thường,
cứ như là chưa có chuyện gì xảy ra.

Vân Tương y lời ngồi xuống đối diện với lão, nét mặt cũng bình thản

như không, nhưng trong lòng lại kinh ngạc vạn phần. Bản thân gã vừa đến
Cam Châu, danh tính chỉ có hai cha con Kha Mộng Lan và Kim Bưu biết,
đám người công tử áo gấm đều không biết. Thế mà lão già này vừa đến đã
gọi rõ tên họ của gã ra, xem ra là đã điều tra kỹ càng rồi. Vân Tương nghĩ
mãi không ra mình có gì đáng để đối phương quan tâm. Nghĩ đến đó gã bật
cười nói: “Xem ra tiên sinh đã biết rõ về Vân Tương, nhưng tại hạ chưa
được biết đại danh của tiên sinh, không biết tiên sinh có thể cho biết hay
không?”

“Lão phu vốn tên là Khấu Diệm, song sợ rằng cái tên này giờ không

mấy người biết đến.” Lão già khẽ thở dài than, trong âm hưởng ẩn chứa
điều gì đó bất cam. “Trước đây lão phu chưa xin lỗi người nào, nhưng lần
này phá lệ, lão phu xin thay khuyển tử Khấu Nguyên Kiệt nói một tiếng đắc
tội đối với công tử.”

“Không biết tại sao Khấu tiên sinh lại phá lệ vì tại hạ như thế?” Vân

Tương hiếu kỳ hỏi.

“Bởi vì Vân công tử là một nhân tài.” Khấu Diệm nhìn thẳng vào Vân

Tương. “Chuyện giữa công tử và khuyển tử, lão phu đã biết rõ ngọn nguồn,
nhãn quang và thủ đoạn của cậu khiến lão phu rất hứng thú, nhưng đó
không phải là nguyên nhân chủ yếu.” Khấu Diệm nói đoạn móc trong ống
tay áo ra một cuốn sách da dê và chiếc nhẫn ngọc, Vân Tương vừa nhìn
thấy đã cả kinh thất sắc, vội sờ vào ngực áo mình, quyển Thiên Môn Mật
Điển
và chiếc nhẫn tín vật Môn chủ Thiên Môn luôn giấu trong người đã
không cánh mà bay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.