hồ nông cạn, lần này cho đi theo là để học hỏi công tử, tăng thêm chút kinh
nghiệm giang hồ.”
Vân Tương còn chưa biểu hiện gì, Khấu Nguyên Kiệt đã kinh ngạc kêu
lên: “Sao cơ? Cha muốn con học hỏi hắn? Hắn chẳng qua cũng chỉ là tên
lừa đảo ở đổ trường, con chỉ cần động ngón tay cũng lấy mạng được hắn,
cha lại muốn con học hỏi gì hắn?”
“Ngươi nghi ngờ con mắt này của cha sao?” Khấu Diệm lạnh lùng hừ
nhẹ một tiếng, lập tức khiến Khấu Nguyên Kiệt im miệng. Đường Công Kỳ
nhìn Vân Tương với vẻ mặt bất bình. Nhưng thấy nét mặt Khấu Diệm
không vui, y cũng không dám mở miệng phản đối.
“Việc này quyết định vậy đi, ta sẽ cho người chuẩn bị tiền trong thời
gian ngắn nhất, các ngươi chọn ngày lên đường đi Ba Thục.” Khấu Diệm
nói rồi ra hiệu cho con trai và Đường Công Kỳ lui trước, đang định đứng
dậy đi, lại nghe Vân Tương đột nhiên hỏi: “Khoan đã, tại hạ vẫn còn một
điều muốn xin, mong Môn chủ chấp thuận.”
“Cứ nói!”
“Nghe nói Ma Môn có Võng Lượng phúc địa, lưu giữ đến bảy, tám phần
các loại võ công trong thiên hạ, Vân Tương thỉnh cầu Môn chủ khai ân, cho
phép Vân Tương tùy ý ra vào.”
“Vân công tử chưa lập được công tích gì đã đưa ra yêu cầu này có phải
là hơi quá đáng không?” Khấu Diệm lạnh lùng hỏi lại.
Vân Tương thản nhiên cười đáp: “Tại hạ không muốn làm lỡ cơ hội
Môn chủ đã tạo cho này, muốn hoàn thành tốt nhất sự ủy thác của Môn chủ,
nên cần thêm một chút công phu.”
Trong mắt Khấu Diệm thoáng hiện lên vẻ bất ngờ: “Cậu muốn học võ?”
Vân Tương lắc đầu: “Tại hạ muốn hiểu võ.”
“Biết địch biết ta, trăm trận không thua. Được, lão phu cho phép!” Khấu
Diệm gật đầu tán thưởng, rồi móc trong ngực áo ra một miếng ngọc bội đưa
cho Vân Tương. “Đây là tín vật của lão phu, có nó có thể tùy ý ra vào Võng