Lượng phúc địa. Nhưng ta nhắc cậu, các mật tịch võ công trong đó cậu chỉ
có thể được đọc, không được phép mang ra khỏi cửa, nếu làm trái thì khoét
mắt chặt tay.”
“Vân Tương xin ghi nhớ.” Vân Tương nói đoạn cất kỹ miếng ngọc bội
vào trong ngực áo.
“Đồ đạc của cậu cũng cất đi, hy vọng cậu không làm lão phu thất vọng.”
Khấu Diệm chỉ vào quyển Thiên Môn Mật Điển và chiếc nhẫn để trên bàn,
rồi lại căn dặn rằng: “Tuy Ma Môn bị lời ước định mười tám năm trước hạn
chế không được đặt chân trở lại Trung Nguyên, nhưng ở chúng ta vẫn còn
không ít bằng hữu có thể giúp đỡ cậu những khi cần thiết. Bọn họ đa phần
đều có tiền, có thế lực, chỉ âu sầu mỗi một việc không biết làm sao để tiền
đẻ ra tiền mà thôi. Làm cho tốt, chỉ cần cậu có thể chứng minh được năng
lực bản thân, lão phu bảo đảm cậu sẽ có đủ vũ đài để thi thố tài năng.”
“Tại hạ sẽ không làm Môn chủ thất vọng.” Vân Tương nở ra một nụ
cười tự tin.
“Cậu về chuẩn bị đi, sớm mai ta sẽ cho người đến đón.” Khấu Diệm nói
xong đang định đứng dậy đi ra cửa thì nghe có người bẩm báo: “Môn chủ,
bên ngoài có người tự xưng là Kim Bưu và Kha Mộng Lan muốn xông vào
tìm Vân công tử.”
“Đó là bằng hữu của tại hạ, hy vọng Khấu Môn chủ không làm khó họ.”
Vân Tương vội nói.
“Bằng hữu của cậu cũng có chút bản lĩnh đấy, không ngờ có thể tìm đến
được tận đây.” Khấu Diệm cười thản nhiên. “Lão phu sẽ không tính toán
với người thường, nhưng ta có lòng tốt nhắc cậu, người trong Thiên Môn
thật không nên có bạn.”
Nhìn Khấu Diệm ra khỏi cửa, Vân Tương vội với lấy quyển sách da dê
và chiếc nhẫn ngọc rồi đứng dậy lần theo hướng có tiếng gọi, cuối cùng ra
đến cổng, liền gặp Kim Bưu và Kha Mộng Lan đang muốn xông vào gia
trang tìm gã.