THIÊN MÔN CÔNG TỬ - Trang 20

Lão già ra tay, khiến động đến vết thương, máu tươi lại phun, chỉ trong

chớp mắt đã ướt đẫm cả vạt áo trước ngực. Lão lại nằm liệt dưới đất thở
hồng hộc, một lúc sau mới ngoắc ngoắc Lạc Văn Giai bấy giờ vẫn đứng
ngây ra như phỗng đá: “Ngươi đến đây!”

“Không!” Lạc Văn Giai sợ hãi lùi lại mấy bước.

“Ngươi yên tâm, ta không hại ngươi đâu,” lão già dịu giọng nói. “Vừa

rồi là ngươi...”

“Không phải tôi!” Lạc Văn Giai vội phân trần: “Tôi không hiểu sao

mình lại cầm trủy thủ, lại còn đâm trúng ngực của tiền bối nữa.”

“Không liên quan đến ngươi.” Lão già gắng sức nói: “Nếu không phải

lão phu nghĩ ra kế ấy trong lúc nguy cấp, làm sao có thể gạt được hai tên
này chứ?”

“Vết thương của ông có nghiêm trọng không?” Lạc Văn Giai vội hỏi lại.

“Bồi thêm một dao vào vết thương cũ, chỉ là mất thêm chút máu, chẳng

có gì cả.” Lão già nói, rồi nhặt cuốn sách da dê lên nhét vào bọc, rồi lại
ngoắc tay với Lạc Văn Giai nói: “Vừa rồi ngươi đã cứu ta, ta cũng không
làm khó ngươi nữa. Nếu như sau này có cơ hội gặp lại, ta nhất định sẽ báo
đáp ơn cứu mạng. Nhưng trước tiên ngươi hãy kéo hai cái xác này đi chôn
đã.”

Lạc Văn Giai vội xua tay: “Không được, không được, xảy ra án mạng,

đương nhiên phải báo quan phủ!”

“Báo quan!” Lão già cười lạnh lùng. “Lão phu phủi tay xong là đi, quan

sai đến ngươi giải thích thế nào về chuyện tối nay?”

“Cứ theo sự thật mà nói!”

“Ai sẽ tin đây?”

Lạc Văn Giai tắc tị. Chuyện đêm nay thật quá ly kỳ, nếu không tận mắt

chứng kiến, thì quyết chẳng thể nào tin nổi. Nhưng nếu muốn gã mang hai
tên hắc y nhân kia đi chôn, coi như chẳng xảy ra chuyện gì, thì gã không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.