Vân Tương không trả lời, ra vẻ vô tâm cười hỏi lại: “Vũ Thần tuyệt kỹ
truyền thiên cổ, môn hạ bát tướng cũng lưu danh. Nàng thuộc nhà nào? Đốt
mấy cây nhang?”
Bích Cơ toàn thân run bắn, kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Vân Tương,
ngờ vực một lúc cuối cùng cũng chầm chậm trả lời: “Thủy tổ đứng hàng đệ
bát nơi trướng tiền, đài hắc thạch đốt nén đầu! Không biết công tử thuộc
nhà nào? Đốt mấy cây nhang?”
Trong mắt Vân Tương thoáng một chút kinh ngạc, chầm chậm chìa bàn
tay trái ra, để lộ chiếc nhẫn ngọc cổ phác trên ngón tay cái, nghiêm mặt nói:
“Vũ Thần đích truyền ngôi thứ nhất, trên đài bạch thạch không thắp
nhang!”
Bích Cơ nghe Vân Tương đáp lời, lại thấy nhẫn ngọc trên ngón tay gã,
lập tức biến sắc, kinh ngạc kêu lên thất thanh: “Thiên Môn tín vật! Công
tử... người là Thiên Môn Môn chủ?”
“Điều này không quan trọng,” Vân Tương chậm rãi nói. “Nàng có chịu
tin ta lần này không?”
“Tin thì thế nào? Không tin thì sao?” Bích Cơ bặm môi hỏi.
“Nếu nàng tin ta, chúng ta sẽ hợp tác làm vụ này. Ta không những bảo
đảm nàng được bình an vô sự, mà còn kiếm được đầy túi, cả đời này cũng
không cần mạo hiểm nữa.” Nét mặt Vân Tương đầy vẻ tự tin. “Nếu như
không tin, chúng ta sẽ ngừng lại ở đây, để cho số tiền kia mãi mãi chỉ là
giấc mộng.”
“Trực giác của thiếp cho biết, công tử không hề vì tiền?” Bích Cơ chăm
chăm nhìn Vân Tương nở một nụ cười đầy ngụ ý. “Không biết công tử
muốn mượn bụng mang thai hay là muốn mượn đường diệt Quắc?”
Mượn bụng mang thai và mượn đường diệt Quắc là hai trong ba mươi
sáu kế của Thiên Môn. Mượn bụng mang thai là lợi dụng trò bịp của người
khác để thực hiện kế hoạch của mình; mượn đường diệt Quắc lại là thủ
đoạn lấy đen ăn đen, ngấm ngầm hại nhau trong ba mươi sáu kế. Bích Cơ