tiêu mấy năm. Có lão đứng ra, người trong họ tộc lập tức cảm thấy vững
tâm bội phần, máu nóng sôi lên sùng sục.
“Được! Mỗi nhà mỗi hộ cử một nam đinh, lúc nào cũng phải mang theo
binh khí bên mình, nghe thấy tiếng cồng lập tức chạy đến từ đường tập hợp,
sẵn sàng ứng phó tất cả sự việc xảy ra. Thường ngày thì thay nhau tuần tra
cảnh giới trong thôn.” Lạc Tông Hàn đang nói, đột nhiên dừng lại, ngoắc
ngoắc tay bảo Lạc Văn Giai đang đứng ở đằng xa: “Văn Giai, cháu phụ
trách ghi tên đăng ký cho mọi người. Nhà cháu ít nam đinh, cháu lại là tú
tài, mấy chuyện múa đao đánh quyền đó không phải làm, chỉ cần phụ trách
việc ghi chép lặt vặt là được.”
“Thúc công!” Lạc Văn Giai ấp a ấp úng nói, “Chuyện này, chuyện này...
Cháu nghĩ tốt nhất là đi báo quan! Chúng ta tự tổ chức vũ trang, là phạm
vào đại tội trong Đại Minh luật lệnh đó.”
Lạc Tông Hàn ngẩn người, tức giận mắng: “Ngươi đúng thật là một tên
tú tài, ngươi có biết rằng hạng võ lâm cường hào như Nam Cung thế gia,
trong nhà ai ai cũng luyện võ, môn đồ, đệ tử không biết bao nhiêu, Đại
Minh luật lệnh sao không làm gì bọn họ? Thế gian này cá lớn nuốt cá bé, kẻ
nào không có đao kiếm phòng thân thì chỉ có bị người ta hiếp đáp, mặc sức
chém giết thôi. Báo quan? Bây giờ kẻ làm quan nào không coi trọng tiền
vàng hơn lý lẽ? Ta thấy ngươi đọc sách mà hồ đồ rồi, đến những chuyên
nhân tình thế thái tối thiểu cũng không biết nữa. Được rồi! Việc này cũng
không cần ngươi nữa, ngươi cứ an tâm đọc sách chuẩn bị thi cử đi, chỉ
mong có ngày ngươi kiếm được nửa chức quan, Lạc gia chúng ta cũng
không phải bị người ta ức hiếp nữa.”
Lạc Văn Giai còn muốn tranh luận, nhưng đã thấy Lạc Tông Hàn đang
chỉ đạo mọi người đăng ký báo danh, sắp xếp người cảnh giới tuần tra,
chẳng ai còn thèm để ý đến một gã tú tài vô dụng như gã, đành rời khỏi từ
đường, một mình về nhà. Từ đường cách nhà gã cũng khá xa, Lạc Văn Giai
mượn ánh sáng vàng vọt từ ngọn đèn lồng, chân thấp chân cao đi về. Vừa đi
qua gốc cây đa trước cửa từ đường, không có gió mà chiếc đèn lồng tự