THIÊN MÔN CÔNG TỬ - Trang 278

“Lão nạp làm pháp sự giá rất cao, ít nhất là mười văn tiền, phải đưa

trước một nửa.” Lão tăng cuối cùng cũng mở mắt ra.

Trên mảnh giấy của Đường Công Đức đã ghi rõ, Diệp Hiểu biết đối

phương nói mười văn là chỉ mười vạn lượng bạc. Y lặng lẽ đưa tờ giấy nợ
tiền đã viết sẵn từ trước đặt trước mặt lão hòa thượng: “Tại hạ không có tiền
mặt, chỉ có tờ giấy ghi nợ này.”

“Giấy nợ?” Lão tăng ngạc nhiên. “Lẽ nào thí chủ không biết lão nạp

chưa bao giờ cho nợ?”

“Tại hạ biết.” Diệp Hiểu vội bảo. “Nhưng đại sư xem xong có thể sẽ đổi

chủ ý đó.”

Lão tăng bán tín bán nghi cầm lấy tờ giấy nợ. Sau khi xem rõ ấn triện và

khoản nợ, lão không cầm được kinh ngạc trợn mắt nhìn Diệp Hiểu, nét mặt
lập tức khác hẳn: “Thì ra là Diệp nhị công tử, thảo nào lại tự tin như vậy.
Dù là công tử nhà cự phú đất Ba Thục này thì cũng không thể khiến lão nạp
phá bỏ quy tắc.”

“Đại sư sợ ta không có khả năng trả nợ sao?” Diệp Hiểu nói rồi móc

trong ngực áo ra tờ giấy có viết tên huynh trưởng của mình và hành tung
của y, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Vĩnh Trí đại sư. “Mời đại sư xem
mục tiêu này xong rồi quyết định lại.”

Vĩnh Trí cầm lên xem, nét mặt lại càng trở nên kinh ngạc: “Công tử

muốn siêu độ cho Diệp đại công tử? Y mất mạng thì công tử sẽ là người
thừa kế duy nhất của Diệp gia, thảo nào dám cầm giấy nợ đến tìm lão nạp.”

“Chỉ cần các người không thất thủ, ta sẽ là người thừa kế duy nhất của

Diệp gia, không biết tờ giấy nợ này của ta có đáng mười vạn lượng không?”
Diệp Hiểu hỏi nhỏ.

“Đáng! Đương nhiên đáng!” Vĩnh Trí nói đoạn cầm tờ giấy nợ cất đi.

“Pháp sự này lão nạp chấp nhận, ba ngày sẽ làm xong, công tử cứ về nhà
đợi tin tốt đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.