Phong Nhãn nhìn lá cờ cắm ở mũi thuyền, không kìm được gật đầu nhè
nhẹ nói với Vân Tương: “Thì ra công tử đã sớm sắp đặt đường lui, lão hủ đã
lo xa rồi. Có thuyền mang cờ của Tào Bang, dẫu là Đường Môn cũng phải
nhượng bộ ba phần.”
Ba người lên thuyền lớn vẫy tay cáo biệt Phong Nhãn. Tiếng hò của
người lái vang lên, chỉ thấy bờ sông lùi xa dần, thuyền lớn xuôi dòng lướt
hết tốc lực về phía hạ lưu. Kha Mộng Lan nhìn cảnh non nước xa xa, bỗng
thở dài nói: “Chúng ta đi Ba Thục lần này tuy lừa được không ít bạc, nhưng
toàn bộ đều rơi vào tay Ma Môn và Bích Cơ, ngoài cuốn kinh thư kia, coi
như đã uổng công một phen, lại còn chuốc thêm hai đại cường địch là Ma
Môn và Đường Môn, thật là không đáng.”
“Cũng không phải không thu được chút gì.” Vân Tương cười cười móc
trong ngực áo ra một tờ ngân phiếu, đắc ý giơ giơ trước mặt hai người. Kim
Bưu giật lấy xem, hóa ra là một tờ ngân phiếu tám vạn lượng bạc của
Thông Bảo tiền trang. Thông Bảo tiền trang là tiền trang của hoàng gia, có
phân hiệu khắp cả nước, ngân phiếu của nó xuất ra có thể đổi thành bạc ở
bất cứ nơi nào. Kim Bưu kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Ở đâu ra vậy?”
“Hai người quên chuyện Diệp nhị công tử đã viết một tờ giấy nợ mười
vạn lượng cho ta rồi sao?” Vân Tương cười bảo. “Ta đem nó vào Thông
Bảo tiền trang đổi lấy tờ ngân phiếu này.”
“Giấy nợ cũng có thể đổi được ngân phiếu?” Kha Mộng Lan dường như
không dám tin.
“Cũng phải xem là giấy nợ của ai!” Vân Tương đắc ý giải thích: “Diệp
gia mặc dù xảy ra biến cố, nhưng cơ nghiệp vẫn còn, mà Thông Bảo tiền
trang lại là tiền trang của hoàng gia, có quyền ưu tiên lấy nợ. Với tờ giấy nợ
này của Diệp nhị công tử, họ có thể đòi đủ của Diệp gia mười vạn lượng
không thiếu một đồng. Thoắt cái có thể kiếm được hai vạn lượng, cớ gì lại
không làm chứ?”
“Ồ! Phát tài rồi!” Kha Mộng Lan và Kim Bưu cùng nhảy lên reo hò.
Kim Bưu hôn liên tiếp vào tờ ngân phiếu, vừa hôn vừa bảo: “Tám vạn