THIÊN MÔN CÔNG TỬ - Trang 50

Giai vừa nhìn thấy bất giác cúi đầu đỏ mặt, không còn nhìn ngó khắp nơi
nữa.

“Tiểu Thúy, đây chính là họa sư em tìm về đó hả?” Mỹ nhân vừa quan

sát Lạc Văn Giai, vừa uể oải hỏi. Tiểu cô nương vừa đưa Lạc Văn Giai đến
vội đáp: “Tiểu thư đừng thấy y còn trẻ mà lầm. Người ta đã học vẽ tranh từ
năm bảy tuổi, mười mấy năm qua chưa từng gián đoạn đó.”

“Thật à?” Mỹ nhân hờ hững buông ra một tiếng, từ từ chỉnh đốn tư thế,

điềm đạm bảo: “Vậy thì để y thử đi.”

“Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau vẽ đi!” Tiểu Thúy thấy Lạc Văn Giai

vẫn đứng trơ ra không biết làm gì, liền giục. Gã vội vàng lấy giấy bút vừa
mua ra, trải giấy lên thư án đã chuẩn bị từ trước, mài mực chỉnh bút chuẩn
bị vẽ.

“Phải xưng hô với công tử như thế nào?” Nhân lúc Lạc Văn Giai chưa

bắt đầu vẽ, người đẹp ngồi trên ghế mềm bỗng nhiên hỏi.

“Tại hạ à? Lạc Văn Giai! Chẳng hay phương danh của tiểu thư...?” Lạc

Văn Giai thuận miệng hỏi, vừa nói dứt câu đã cảm thấy có chút gì đó hối
hận, người ta đã làm vậy, chắc chắn là không tiện trả lời rồi, câu hỏi của gã
quả thực là hơi quá mạo muội.

“Thiếp thân tiểu danh là Y Hồng.” Mỹ nhân khẽ cười. “Công tử đã

chuẩn bị bút nghiên xong chưa? Sao còn chưa bắt đầu vẽ?”

Lạc Văn Giai đỏ mặt, vội trải giấy Tuyên ra, bất đắc dĩ lại ngẩng lên

nhìn kỹ dung mạo của người đẹp, rồi đưa bút lên bắt đầu vẽ. Không khí
trong phòng nhất thời chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng bút lông
sói đi trên mặt giấy Tuyên kêu “lạo xạo” và tiếng củi gỗ thỉnh thoảng nổ tí
tách trong lò. Trong không gian tràn ngập mùi hương thơm ấm áp, Lạc Văn
Giai nghe tim mình đập “thình thịch” trong lồng ngực. Nếu không phải vẽ
tranh, gã thực không dám nhìn thẳng vào cặp mắt như muốn câu hồn nhiếp
phách người ta ấy của Y Hồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.