THIÊN MÔN CÔNG TỬ - Trang 53

như hổ như sói kia, trong chớp mắt đã bị bọn bổ khoái lôi ra ngoài. Đến khi
cả bọn đi xa rồi mà mấy người khách trọ vẫn chưa có phản ứng gì, bất giác
ngơ ngác hỏi nhau: “Chuyện gì thế nhỉ? Gã thư sinh đó rốt cuộc là đã phạm
tội gì?”

“Thăng... đường...”

Tiếng “uy vũ” trầm trầm vang lên trong công đường, lọt vào tai Lạc Văn

Giai, cảm giác hoàn toàn khác với lần trước. Chỉ thấy tri phủ Phí Sĩ Thanh
được đám nha dịch và sư gia tiền hô hậu ủng chầm chậm bước ra, ung dung
ngồi xuống, bất ngờ vỗ án đánh “chát” một tiếng, gằn giọng quát hỏi: “Tội
phạm Lạc Văn Giai, ngươi đã biết tội chưa?”

Lạc Văn Giai tuy bị xiềng xích nhưng vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu

nhìn thẳng vào Phí Sĩ Thanh hỏi lại: “Không biết học trò đã phạm tội gì?”

Phí Sĩ Thanh nhấc chiếc túi gấm trên bàn xử án lên lạnh lùng hỏi: “Cái

túi gấm này và vàng lá trong đó có phải là của ngươi?”

Lạc Văn Giai do dự một lát rồi đáp: “Đó là của một cô nương trả công

học trò vẽ chân dung cho nàng ấy.”

“Hỗn láo! Ngươi tưởng rằng bản quan không hiểu thư họa sao?” Phí Sĩ

Thanh vỗ bàn cười gằn nói: “Ngươi nghĩ mình là Đường Bá Hổ hay là
Mạnh Hạo Nhiên? Tùy tiện vẽ một bức họa có thể bán được từng ấy vàng lá
hay sao?”

“Học trò cũng biết bức họa mình vẽ không đáng giá nhiều tiền như thế,”

Lạc Văn Giai biện bạch, “nên đang định sáng sớm ngày mai đem đi trả lại
cô nương ấy.”

“Cô nương ấy tên là gì? Nhà ở đâu?” Phí Sĩ Thanh đột nhiên quát hỏi.

Lạc Văn Giai thần người, chợt nghĩ đến lời thề lúc đầu với Tiểu Thúy.

Lưỡng lự một lúc, gã đành thành thực trả lời: “Học trò không thể nói. Học
trò đã từng hứa với cô nương đó rằng sẽ không nói tên nàng ấy với người
khác, hơn nữa học trò cũng không biết chỗ nàng ấy ở đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.