THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 1443

Vân Tương cầm lấy bình rượu, mỉm cười lĩnh ý: “Chúng ta đã bao lâu

không uống rượu cùng nhau rồi?”

Võ Thắng Văn nghĩ một lát, chua chát đáp: “Sau khi từ Ngõa Thích trở

về nước, chưa từng được uống thoải mái.”

“Đúng vậy! Những bữa yến tiệc mừng công đó chỉ có thể nói là tiệc

rượu xã giao, sao có thể sánh bằng lúc cười đùa uống tràn sau những lần giết
địch ở Ngõa Thích được.” Vân Tương thở dài một tiếng, nâng bình rượu
trong tay: “Nào! Hôm nay chúng ta lại uống thoải mái một lần, xem như đưa
tiễn ta!”

Võ Thắng Văn không nói lời nào, cầm bình rượu lên ngửa mặt uống

ừng ực, chớp mắt đã cạn sạch cả bình, rồi đột nhiên bưng miệng bật khóc
không thành tiếng. Võ Thắng Văn trở mình quỳ xuống ngoài cửa nhà lao,
dập đầu xuống đất, đau đớn khóc lạy: “Ta thật vô dụng! Trơ mắt nhìn công
tử gánh tội cho Phúc vương lại không dám nói ra chân tướng! Con mẹ nó, ta
không phải là người, tại sao công tử không mắng chửi ta? Tại sao còn uống
rượu với ta?”

Vân Tương đỡ Võ Thắng Văn dậy qua làn song sắt, trầm tĩnh nói: “Hãy

nghĩ cho mẹ con Minh Châu, tướng quân nhất định phải chịu đựng. Có lúc
sống còn khó khăn hơn chết. Chúng ta không màng sống chết khi ở Ngõa
Thích, lẽ nào bây giờ lại không thể buông bỏ sao? Nào! Cùng ta uống
rượu!”

Võ Thắng Văn lại cầm bình rượu lên chạm mạnh với Vân Tương, hai

người không nói gì, chỉ ngửa đầu uống cạn. Hai bình rượu mạnh đổ vào
bụng, Võ Thắng Văn bắt đầu ngấm rượu, bất giác gõ vào bình rượu rỗng,
khẽ hát khúc ca dao mà tất cả tướng sĩ Tân Quân Doanh vẫn truyền nhau:
““Trời xanh xanh, đất bao la, chim nhạn về Nam mong nhớ quê nhà. Vợ con
già trẻ nay còn đó? Một mảnh hồn trung với nước non!”

Vân Tương cũng bất giác khẽ tiếng hát theo: “Gió vi vu, mây lững lờ.

Dứt lòng đau gọi tên con mẹ chờ. Nghiệp trai sao thích đường chinh chiến.
Da ngựa bọc thây về cố hương!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.