THIỀN MỘNG - Trang 149

Nước mắt giàn giụa, chị cắn răng tự hỏi: Đời mình còn cực hơn

không? Mấy lần quẫn chí, chị vung tay đấm thùm thụp vào bụng cho cái
thai phải sẩy. Cũng may chị chưa làm điều ác.

Song dù chị có hối hận, đứa thứ hai cũng không ở với chị được lâu.

Một lần ra sông chơi nó ngã chết đuối. Xác nó mấy ngày sau được vớt dưới
bãi nghể. Đêm hôm chị sinh, ở ngoài cửa bể có một trận lốc lớn. Đài thông
báo có nhiều gia đình ngư dân gặp nạn. Chẳng biết ông ra sao. Đã bao lần
chị thuyết phục ông lên bờ ở cùng vợ chồng chị, ông đều lắc đầu. Sông đã
ăn sâu vào máu thịt nên không xa nó được. Với lại một đời chưa bước chân
lên bờ, cuối đời lại đi trên mặt đất thấy nó không quen. Đêm đó, đau suốt từ
tối đến gà gáy thì chị sinh. Lần

đầu tiên bà mẹ chồng không uống rượu để đón cháu. Khi lại là con

gái, bà cầm chai rượu tu một hơi cạn sạch rồi nằm luôn bậc cửa ngủ, miệng
không ngớt lèm bèm rủa con dâu.

Thằng Thiện về giữa lúc nắng gắt, mặt đỏ dừ. Vợ nó lấy cái quạt phe

phẩy, nó gạt phăng đi:

- Đã bụng chửa lại còn vẽ. Tôi không cần. Gió sông mát gấp vạn quạt.

Rồi nó cằn nhằn:

- Lúc ngoành vào chợ quệt xe vỡ toi hũ mắm. Thật phí của trời.

Một lúc sau, có vẻ đã nghĩ rất nhiều, nó nói:

- Mẹ này! Ngày mai tôi thử đi chợ thiên bỏ mối một chuyến xem sao.

Bên đó cũng có làng mắm, nhưng chưa chắc đã ngon bằng mắm mình. Thời
buổi này làm ăn phát ngán.

Nó nằm giạng chân trên phản ở hiên ngủ. Tiếng ngáy vang như sấm.

Thằng Thiện càng lớn, chị càng khẳng định nó giống đặc chồng chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.