THIỀN MỘNG - Trang 5

Ngay người ra ngoài làm rạng danh làng xóm cũng không. Dân làng cứ
luẩn quẩn quanh với đất làng. Cha tôi nói con cháu hiển đạt đều do mồ mả
ông bà phát. Ngày xưa đã có chuyện thù nhau, mời thầy về yểm đất.

Về làng, việc đầu tiên cha tôi làm là bán tám con bò mua lại ngôi nhà

cũ, mặc dù nó đổ nát và không xứng ngần ấy. Mẹ tôi xót của, cha tôi gầm
lên:

- Dù có phải bán cả gia tài cũng mua.

Ba anh em tôi dạt ra góc vườn để tránh bất cứ thứ gì có thể phang vào

đầu khi cha tôi lên cơn thịnh nộ.

Việc thứ hai, ông gọi thợ mổ mổ liền lúc hai con bò mời các họ trong

làng. Trong làng có họ Phùng Văn, Trần Quốc, Nguyễn Đức, tôi hỏi còn họ
Đinh thì sao. Ông nhổ toẹt bãi nước bọt:

- Trong mắt cái làng này cha mày chỉ là cục c...

Giọng nói của ông có sự hằn học khiến tôi ớn lạnh.

Phải mười năm sau tôi mới dám đổ lỗi cho cha về cái chết của mẹ. Lần

đầu tiên ông không chửi tôi. Ông bảo, nếu tận mắt chứng kiến cái chết
không theo quy luật của người thân, con người ta chỉ có thể nghĩ đến việc
trả thù. Tôi uất nghẹn. Vì chuyện người chết cha bỏ mặc những người đang
sống. Tại sao người ta chỉ thừa nhận nỗi đau người khác gây cho mình chứ
không thừa nhận nỗi đau mình gây cho người khác. Tôi không rõ sao lần
lượt từng người đàn bà trong làng ngả vào vòng tay cha. Phải cha có bùa
chú? Khi mẹ chết tôi nhận ra, cuộc sống là hiện tại. Tương lai có thể đến,
nhưng chưa chắc. Còn quá khứ sẽ không trở lại. Mỗi khi tôi đứng trước mộ
mẹ điều đó lại được khẳng định.

Là anh em trai nhưng tôi trái ngược hoàn toàn anh Sơn. Anh Sơn cao,

gầy, gương mặt sát khí lì lợm, ngược lại tôi được thừa hưởng nước da trắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.