THIỀN MỘNG - Trang 6

trẻo, cặp môi đỏ của mẹ. Ai cũng bảo anh Sơn là đứa ương ngạnh. Tôi hoài
nghi. Không biết bao lần tôi và chị Mài chứng kiến anh giơ lưng chịu đòn
mà lỗi không thuộc về anh. Những lúc đó thương anh trào nước mắt, kéo
anh ra bờ sông an ủi những câu ngô nghê. Nhưng sau này người dám trái
cha là tôi chứ không phải anh Sơn.

Tôi còn nhớ khi thấy anh Sơn lê lết xin ăn trên xe buýt liên tỉnh. Đôi

bàn tay giờ là chân xỏ trong ba chiếc dép nhựa được khâu cộp lại. Tôi
giằng mũ xé nát, xé cả những đồng tiền hành khách bố thí ném ra khỏi xe.

- Về! Về ngay! - Tôi gằn giọng.

- Mày điên rồi Lộc ạ - Anh nói, mắt nhìn tôi vô cảm.

Tôi ớn lạnh giống buổi chiều tháng mười trước cánh đồng sương trắng

xóa có những ngôi mả sang áo. Khi đã bình tâm lại anh nói:

- Số tao nó vậy đấy. Con người sinh ra phải có số của riêng mình. Cứ

sống đi rồi khắc biết. Đừng bảo tao nói điêu.

Ở làng anh là người đầu tiên mua được xe máy. Tiếng xe máy làm

sửng sốt làng Gò không khác cái dạo gia đình tôi từ mạn ngược về cùng
bốn mốt con bò. Nhưng anh gặp tai nạn thảm khốc cũng từ xe máy. Đâm
vào cột mốc, thần chết chỉ lấy đôi chân cũng là phúc bảy đời. Nguyên nhân
tai nạn do anh thua bạc, do vỡ nợ, do say rượu. Nguyên nhân thật khi biết
cái thai trong bụng vợ không phải của mình. Dằn vặt tha thứ, không tha thứ
đến nỗi đâm vào cột mốc. Khi anh phải cưa hai chân, không cần anh dằn
vặt chị dâu tôi cũng bỏ đi. Thế mới biết lòng người đen bạc. Ở đời, khi
chưa gặp sóng gió, khi chưa thân bại danh liệt thì thói đen bạc còn chưa

lộ mặt.

- Sống như vậy được sao? - Tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.