THIỀN MỘNG - Trang 82

- Đó là một người tốt.

- Con ghét ông ta và cả mẹ.

Tôi rùng mình với chính mình. Tôi ghét những đứa trẻ đủ cả cha lẫn

mẹ. Vậy mà có lúc tôi lại thèm được như chúng. Ai cũng biết tôi sống ở
thành phố, làm việc ở thành phố. Nhưng sẽ chẳng bao giờ họ hiểu thành
phố là nơi để tôi trốn chạy quá khứ.

Cậu Lựu hơn tôi một giáp. Bà tôi bảo:

- Cùng là Ngọ nhưng cậu còn lâu mới theo kịp được cháu.

Cậu Lựu chỉ nhăn nhở cười:

- Thì cháu khôn hơn cậu là phải rồi mẹ ạ!

Chẳng là cậu Lựu nói lắp nên tôi hay bắt cậu sửa. Đã có lần tôi thấy

cậu sửa được nhưng mấy hôm sau lại y như cũ. Cậu Lựu rất chịu khó
không từ việc gì. Buổi tối, cậu lăn lộn ngoài đồng đánh đó cá, đó tép. Mỗi
sáng khi tôi đi học qua cổng làng, đã thấy bà tôi xách mẹt đi chợ về. Bà đi
bán cá bán tôm cậu bắt được. Và sáng nào cũng thế, bà đều có khi thì cặp
bánh rán lúc túi bỏng bẹ hay cái ngô luộc nóng hổi bỏ vào túi cho tôi ăn
đường.

Dù bà chỉ có mình cậu Lựu là con trai nhưng chuyện vợ con của cậu

thật vất vả. Có lẽ cái số cậu tôi phải chật vật về đường gia thất. Cậu Lựu bị
đám con gái chê. Cậu lại lăn lộn với sương gió nhiều nên đen thui như một
pho tượng đồng. Đã thế đôi mắt ốc nhồi lộ tướng khiến người ta sợ khi lần
đầu gặp. Đến tuổi lấy vợ, bà tôi giục, cậu chỉ im lặng. Bà ngoại tôi là người
sắc sảo. Thấy con mình kém cỏi chẳng ngại đánh tiếng dạm đám này đám
nọ. Cuối cùng thì cũng có một cô chịu lấy cậu Lựu. Cũng chủ yếu là do tác
động của gia đình và sự hoạt bát của bà tôi. Lễ ăn hỏi của cậu Lựu tôi đã
được dẫn sang. Nhà gái cũng đã nhận lễ và tới thăm nhà. Đồ làm cỗ đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.