THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 374

Mục mâu hắc sắc lạnh lùng nhìn nữ nhân quỳ trên mặt đất, không gian

tĩnh lặng như tuyết rơi nhẹ nhàng.

“Phụ hoàng, nhi thần muốn nghỉ ngơi.” Lời nói không cảm xúc từ trong

miệng Thiên Nguyệt Triệt truyền ra, thân thể nho nhỏ giãy dụa rời khỏi
ngực Thiên Nguyệt Thần, chăn lông bạch sắc rơi trên mặt đất.

Lý y (áo trong) hắc sắc thập phần đạm bạc, đặc biệt là ban đêm.

“Triệt nhi, phủ thêm chăn.” Khẩu khí của Thiên Nguyệt Thần có hơi

trách cứ, tiểu đông tây không sợ nhiễm phong hàn sao?

Ánh mắt liếc qua Thiên Nguyệt Thần, nhưng lại nói chuyện khác: “Đàn

Thành, bổn điện hạ muốn nghỉ ngơi, nếu có người dám phát ra tiếng đánh
thức bổn điện hạ, không cần lưu tình, vả miệng cho bổn điện hạ.”

Chân bước qua chăn lông bạch sắc, đi vào bên trong phòng ngủ, trong

không gian chỉ vang lên thanh âm của Đàn Thành: Vâng.

Thiên Nguyệt Thần nhìn chằm chằm vào bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt

đang đi về phía trước, lắc đầu than thở, tiểu đông tây giận thật à, sải bước
rời khỏi ghế.

Ôm lấy tiểu tử trên mặt đất.

“Buông ta ra… Ngươi buông ta ra… .” Thiên Nguyệt Triệt khua tay múa

chân, bây giờ hắn không muốn ở cạnh nam nhân này.

“Không cần náo loạn, cái loại chuyện không ra sao này, ngươi sinh khí

làm cái gì?” Nhẫn nại dỗ dành Thiên Nguyệt Triệt.

“Ta mới không thèm sinh khí vì việc này, ngươi buông ta ra, có nghe

thấy không, Thiên Nguyệt Thần, ngươi buông ta ra… .” Thanh âm thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.