“Ân.” Đàn Thành gật đầu, cởi trường sam trên người xuống, che phủ
thân thể Thụy Phi.
Thân ảnh Thiên Nguyệt Triệt vừa tới bụi cây gần phủ đảo chủ, dừng lại
không bao lâu liền phát hiện phía sau có người đến.
Không đợi Thiên Nguyệt Triệt phân phó, Thánh Anh xông về phía người
tới.
“Là ta.” Trong đêm tối, Thụy Miện cảm giác được phía trước có tập
kích, vội vàng lên tiếng, một lát bóng dáng liền xuất hiện trước mặt hai
người.
Ánh mắt đánh giá của Thiên Nguyệt Triệt dừng lại trên người Thụy Miện
thật lâu, lâu đến mức khiến cho Thụy Miện luôn luôn nhìn quen sóng to gió
lớn, cũng bắt đầu ngượng ngùng.
“Ta… Ta không an tâm về ngươi.” Thanh âm có chút nhẹ, nếu không
phải tuổi của hai người cách nhau quá xa, sẽ khiến người khác cảm thấy
giống như đang bày tỏ tình cảm.
“Thụy Phi đâu?” Thiên Nguyệt Triệt không quan tâm chuyện này, nhưng
mục mâu sâu thẳm Thụy Miện, thật khiến hắn vô cùng kinh ngạc, kiếp
trước nhìn quen ánh mắt ái mộ dừng trên người hắn, trong phút chốc hắn
cảm thấy ánh mắt Thụy Miện cũng bao hàm ý tứ kia.
Suy nghĩ nhiều quá, Thiên Nguyệt Triệt tự nói với mình như vậy.
Ánh mắt thăm dò của Thiên Nguyệt Triệt làm cho Thụy Miện có chút
thẹn thùng, vội vàng dời tầm mắt: “Tiểu Phi có thuộc hạ của Thiên Nguyệt
công tử chiếu cố nên không có chuyện gì, nơi này, nơi này có chút không
yên lòng, sắp đến mười hai giờ, cho nên tới đây trước.”