“Ngươi tìm ta?” Thiên Nguyệt Triệt ý bảo nhóm Đàn tiếp tục làm việc,
vừa hướng Thiên Nguyệt Thiên Kỳ hỏi.
Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt giúp Thiên Nguyệt Thiên Kỳ thoát khỏi
tình cảnh khó xử, cảm kích hướng phía Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười, ánh
mắt dừng lại trên người Thiên Nguyệt Triệt, bất kì lúc nào hài tử này cũng
luôn luôn toát ra một cỗ sức quyến rũ đặc biệt, không giống những người
khác, ánh mắt của hắn hiện lên khí chất rất thần bí.
“Ân, ta tìm ngươi.” Thiên Nguyệt Thiên Kỳ kiên nhẫn đáp lời Thiên
Nguyệt Triệt, hài tử này thật thú vị: “Có thể nói chuyện một lúc được
không.”
Rõ ràng là tới hỏi thăm, lại không giống hỏi thăm, điều này chính là biểu
hiện của một hài tử sống trong hoàng cung từ nhỏ tới lớn.
“Được.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu.
Tẩm cung đế vương quả nhiên không giống nơi khác, đình viện tường
lâu vô cùng ưu mỹ.
Dưới cây cổ thụ, Thiên Nguyệt Triệt tóc dài bồng bềnh, mà Thiên
Nguyệt Thiên Kỳ cũng quý khí mê người, một đứng phía trước, một đứng
phía sau, đáng tiếc là người khác vĩnh viễn không thể thấy được trong ánh
mắt người đứng phía trước đang ẩn chứa suy nghĩ gì.
“Cái kia… Hai tháng trước ở trên tù đảo, người là ta phái đi .” Thiên
Nguyệt Thiên Kỳ trực tiếp nói ra.
Lời này có chút ngoài dự liệu của Thiên Nguyệt Triệt, nếu như Thiên
Nguyệt Thiên Kỳ không nói, không chừng mình đã quên, nhưng Thiên
Nguyệt Triệt cũng không nói gì.