THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 161

- Ta họ Dương.
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Dương Vô Kỵ?
Đạo nhân đầu bạc đáp:
- Có vẻ là thế.
Minh Nguyệt Tâm đột nhiên cười không nổi nữa.
Nàng biết người này ba mươi năm trước đã cùng Võ Đang chưởng môn,

Ba Sơn đạo sĩ nổi tiếng ngang nhau và cùng đứng trong Phương Ngoại thất
đại kiếm khách.

Nàng còn biết cả bốn câu nói mà trong giang hồ dùng để hình dung đạo

nhân này câu thứ nhất là Bách vô cấm kỵ, câu cuối cũng như vậy.

Những người biết bốn câu nói này thật không ít.
Bách vô cấm kỵ, nhất tiếu sát nhân, nhược yếu sát nhân, Bách vô cấm

kỵ.

Nghe đồn: Đạo nhân này nếu đối với ai lạnh lùng, ngược lại là muốn làm

bạn với người đấy, nếu như cười với ai thật thân thiện, thông thường thì là
chỉ có một ý duy nhất Lão muốn giết người đấy!

Nghe nói khi lão muốn giết người, chẳng những bất chấp tất cả, thân

nhân không màng, mà dù có phải lên trên trời, chui xuống đất, lão cũng
phải giết cho kỳ được.

Vừa rồi lão đã cười, bây giờ vẫn còn cười, lão định khi nào thì xuất thủ?
Minh Nguyệt Tâm chăm chú nhìn lão, đến một cái chớp mắt cũng không

dám lơi lỏng.

Nhưng ai ngờ Dương Vô Kỵ lại quay đầu qua, hà một tiếng, quân cờ kẹp

trên ngón tay đã hạ xuống bàn cờ.

Quân cờ vừa hạ xuống, bỗng lão phất ống tay áo hất tung bàn cờ, than:
- Quả nhiên là một quốc thủ, bần đạo chịu thua rồi.
Vị đứng tuổi trong bộ áo xanh, tất trắng đáp:
- Ván này chẳng qua chỉ tại ngài bị người khác làm phân tâm mà thôi,

sao có thể tính là thua được?

Dương Vô Kỵ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.