THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 162

- Đi sai một nước là thua cả ván cờ, làm sao không tính là thua? Huống

hồ chơi cờ cũng như học kiếm, vốn tâm không được hai hướng, nếu như bị
người khác làm phân tâm thì sao có thể là một cao thủ.

Công Tôn Đồ cười nói:
- May mắn là đạo trưởng tuy dễ bị phân tâm khi đánh cờ, nhưng khi xuất

kiếm thì luôn luôn tâm ý nhất định.

Dương Vô Kỵ cười cười nói:
- May là như vậy, vì thế nên bần đạo mới sống sót trên thế gian này cho

đến ngày hôm nay.

Nhưng vị đứng tuổi mặc áo xanh, tất trắng lại thở hắt ra, nói:
- Không may ở chỗ, ta khi đánh cờ có thể tâm ý nhất định, nhưng đối với

kiếm thì lòng lại dao động như cánh hoa xuân.

Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Quý tánh của ngài?
Thanh Y lão nhân đáp:
- Không nói được, không nói được.
Minh Nguyệt Tâm hỏi tiếp:
- Tại sao không thể nói?
Thanh Y lão nhân đáp:
- Bởi vì ta vốn thuộc hàng những người vô danh, ta chẳng qua chỉ là một

tên hầu cờ mà thôi.

Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Tên hầu cờ! Tên hầu cờ của ai?
Yến Nam Phi đột nhiên cười cười, nói:
- Chủ nhân của tên hầu cờ, đương nhiên là Công tử.
Thanh Y lão nhân hình như mới vừa nhìn thấy hắn, lập tức cũng cười

cười, chắp tay nói:

- Hóa ra là Yến công tử.
Yến Nam Phi nói:
- Chỉ tiếc ta không phải là công tử của ông.
Thanh Y lão nhân mỉm cười hỏi:
- Công tử dạo này vẫn chơi cờ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.