Cả đàn rắn vừa trườn đến cái góc tối đó, đã biến mất không thấy nữa.
Nơi đó nhất định có lối ra.
Nơi góc tường đá đó quả nhiên có một kẽ nứt, cũng không biết là đã có
từ trước, hay là nứt ra sau lần địa chấn hồi nãy.
Tuy hắn không phải là rắn, tuy hắn không biết biết bên ngoài bức tường
đó là gì, còn bên dưới có gì, nhưng chỉ cần có một chút cơ hội, hắn tuyệt
không thể bỏ qua.
Hắn rút đao ra.
Lúc Trác Ngọc Trinh tỉnh dậy, Phó Hồng Tuyết đã cạy trên tường rất lâu,
vết nứt trên tường đá đã dần dần to ra, thậm chí cả con chuột mập nhất
cũng đã có thể ra vào.
Chỉ tiếc bọn họ không phải là chuột.
Đám trẻ tỉnh dậy lại khóc, khóc rồi lại ngủ. Trác Ngọc Trinh cỡi áo
ngoài, trải trên mặt đất, nhẹ nhàng đặt đám trẻ đang thiêu thiêu ngủ xuống,
lặng lẽ gượng đứng lên.
Phó Hồng Tuyết thở hổn hển, y phục trên người đẫm mồ hôi, người bất
giác còn chưa ngưng nghỉ, nhưng thể lực của hắn đã tiêu hao quá nhiều,
không khí lại trầm hạ ngày càng nặng nề làm cho hắn vô phương chịu
đựng.
Hắn phải thoát thân lập tức, hắn dùng hết sức, “băng” một tiếng, trên mũi
đao đã bị mẻ mất một miếng.
Thanh đao này đã thành một bộ phận trên thân thể hắn, thậm chí cũng đã
là một bộ phận trong sinh mệnh hắn.
Nhưng tay của hắn không ngưng nghỉ.
Trác Ngọc Trinh cắn một miếng nhân sâm, lẳng lặng đưa qua.
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Đám nhỏ phải bú, nàng so với ta càng cần thể lực hơn nhiều.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
- Nhưng nếu chàng gục ngã, còn ai có thể sống sót?
Phó Hồng Tuyết nghiến chặt răng, trên mũi đao lại mẻ thêm một miếng.
Nước mắt của Trác Ngọc Trinh đã lăn dài.