THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 228

Nụ cười của chàng tịnh không có một chút ác ý, chàng quả thật đang vui

vẻ trong lòng:

- Lần cuối cùng, ta lại đã chuẩn bị bỏ đi.
- Sao ngươi còn chưa đi?
- Bởi vì ta đột nhiên nghe một thanh âm kỳ quái, giống như có người

đang ăn đậu phộng.

- Đó là tiếng đao mẻ.
- Đao của ai?
- Của ta.
Yến Nam Phi nhíu mày, miệng há hốc, giật mình nhìn Phó Hồng Tuyết,

thậm chí mặt đất bị nứt một lỗ lớn cũng không thất kinh bằng.

Phó Hồng Tuyết lại cười thốt:
- Đao của ta chỉ bất quá là một thanh đao bình thường.
Yến Nam Phi hỏi:
- Tay ngươi thì sao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Tay ta còn nguyên.
Yến Nam Phi thốt:
- Chỉ cần tay còn, đao có mẻ cũng có thể giết người như trước.
Nụ cười của Phó Hồng Tuyết đột nhiên tan biến:
- Người nào?
Yến Nam Phi thở dài một hơi, cười khổ:
- Người cũng còn, chỉ tiếc ta không biết bọn chúng ở đâu?
Xa xa có xe ngựa, lại không có người.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi ngồi xe tới đây?
Yến Nam Phi mỉm cười:
- Ba lần đều ngồi xe tới, ta ghét đi bộ, khi có thể ngồi xe, ta tuyệt không

đi bộ.

Phó Hồng Tuyết nhìn chàng:
- Chỉ vì ghét đi bộ, không phải vì chân của ngươi?
Yến Nam Phi cũng nhìn hắn, đột nhiên thở dài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.