- “Điên là không điên, không điên là điên”. - Tăng nhân cười hè hè - “Có
lẽ người điên không phải là ta, mà là ngươi”.
- Là ta?
- Ngươi nếu không điên, sao lại muốn đến chịu chết?
Phó Hồng Tuyết nắm chặt tay, hỏi:
- Ông biết ta là ai? Biết ta phải đến đây?
Tăng nhân gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, đột nhiên ngẩng mặt nhìn trời, lẩm
bẩm:
- Thiện tai thiện tai, cổ tự ngàn năm phải đổ sập, biển người đâu đâu
cũng ngửi thấy mùi máu, sao ngươi kêu hòa thượng đến đây?
Lão đột nhiên cầm hồ rượu đựng đầy mực đang đun trên lò, há miệng đổ
mực vào miệng, mực từ khóe miệng chảy ròng ròng nhuốm lên tăng y trắng
toát không nhiễm chút bụi trần đó.
Lão đột nhiên quỳ xuống đất, khóc rền vang, chỉ về phía Tây hét lớn:
- Ngươi phải đi chết, đi nhanh lên, có lúc sống quả thật không tốt bằng
chết.
Ngay lúc đó, phía Tây đột nhiên có tiếng chuông âm vang.
Chỉ có chuông đồng ngàn năm của cổ tự mới có thể phát ra tiếng chuông
vang vọng thanh tao đó.
Trong cổ tự chỉ có một hòa thượng điên, còn người đánh chuông là ai?
Tăng nhân đang khóc rống đột nhiên đứng dậy, ánh mắt dâng đầy vẻ
khủng bố kinh hãi.
- “Đó là chuông tang”. - Lão la lớn - “Có tiếng chuông tang, nhất định có
người phải chết”.
Lão quăng hồ rượu về phía Phó Hồng Tuyết:
- Ngươi nếu không chết, người khác phải chết, sao ngươi còn không mau
đi chết?
Phó Hồng Tuyết nhìn lão, điềm đạm thốt:
- Ta đi.