THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 371

giết.

“Có phải xem ra quả thật đã vô phương khống chế lấy chính mình?”
“Có phải ta quả thật đã biến thành đao phủ thủ?”
“Có phải ta chẳng sớm thì muộn sẽ có một ngày phát điên?”
* * * * *
Cái bàn rộng dài không có ai ngồi, căn phòng rộng lớn cũng không có

một tiếng động, bởi vì Công tử Vũ đang trầm tư.

“Tiêu Tứ Vô tự mình chịu đi?” Hồi nãy y mới hỏi.
“Các ngươi dùng phương pháp gì để cho gã chịu đi?”
“Bọn tôi để cho gã nghĩ đã có cơ hội giết Phó Hồng Tuyết”.
“Kết quả ra sao?”
“Kết quả Phó Hồng Tuyết giết gã”.
“Cũng là gã xuất thủ trước?”
Hiện tại Công tử Vũ đang trầm tư, đối tượng nghĩ tới đương nhiên là Phó

Hồng Tuyết, cũng chỉ có Phó Hồng Tuyết mới đáng để cho y trầm tư.

Trừ Phó Hồng Tuyết ra, hiện tại cơ hồ đã không còn ai có thể làm cho y

hứng thú.

Bên ngoài cửa sổ đã chạng vạng tối, hương hoa lặng đùa trong gió đêm

thoang thoảng, y đột nhiên mỉm cười:

- Hắn vẫn còn có thể giết người, một đao vẫn còn có thể trí mạng, nhưng

hắn đã quá nhanh.

Y lại hỏi:
- Ngươi có biết hắn vì sao lại quá nhanh không?
Người y nhìn tịnh không phải là Cố Kỳ trước mặt, mà là một người đứng

sau lưng.

Không có ai chú ý đến người đó, bởi vì gã thật sự quá trầm mặc, quá an

tĩnh, quá bình phàm. Giống như cái bóng của Công tử Vũ.

Không có ai đi chú ý một cái bóng, nhưng câu nói đó của Công tử Vũ

tịnh không phải hỏi Cố Kỳ, mà là hỏi gã.

Có phải Cố Kỳ không thể giải thích chuyện đó, mà chỉ có gã có thể giải

thích? Có phải gã biết còn nhiều hơn so với Cố Kỳ?

- Một người nếu đã đến lúc quá nhanh, nhất định có khuyết khẩu lộ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.