THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 374

- Các hạ có nhãn lực rất tốt.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Lão trượng có phải là Chung đại sư?
Lão nhân đáp:
- Lão hủ chính là họ Chung.
Phó Hồng Tuyết lại chấp tay. Đây là lần thứ nhất hắn đối với người ta tôn

kính như vậy, hắn tôn kính tịnh không phải là người đó, mà là cầm nghệ
thiên hạ vô song của lão; nghệ thuật cao thượng độc đáo, nhân cách cao
thượng độc lập, đều đáng để tôn kính như nhau.

Trên tháp gỗ không vấy chút bụi trần, Chung đại sư tháo giày, ngồi xếp

bằng:

- Ngươi cũng ngồi đi.
Phó Hồng Tuyết không ngồi. Trên người hắn ô uế mùi máu, đã rất lâu

chưa tắm gội.

Chung đại sư thốt:
- Trong căn phòng nhỏ cũ kỹ này của lão hủ tuy chỉ có một đàn một ghế,

người có thể đi vào lại không có.

Lão ngưng thị nhìn Phó Hồng Tuyết:
- Ngươi có biết tại sao ta mời ngươi tiến vào?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu.
Chung đại sư thốt:
- Bởi vì ta xem y phục ngươi tuy không chỉnh tề, tâm lại sáng như

gương, ngươi hà tất phải tự cảm thấy mình dơ dáy?

Phó Hồng Tuyết cũng ngồi xuống.
Chung đại sư mỉm cười, tay ve vuốt dây đàn, “tang” một tiếng, tiếng đàn

lượn lờ, lập tức chiếm cứ tâm linh Phó Hồng Tuyết.

Tay của hắn vẫn còn nắm chặt đao, nhưng hắn đột nhiên có cảm giác

thanh đao đó quá dư, đó cũng là lần thứ nhất hắn có thứ cảm giác đó, tiếng
đàn phảng phất đưa hắn đi một thế giới trời đất khác, ở đó không có đao,
cũng không có không khí độc hại.

... Người vì sao lại phải giết người? Không những tự mình đi giết người,

còn phải bức người khác đi giết người?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.