THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 394

Phó Hồng Tuyết tịnh không ngăn gã, hắn không bao giờ làm chuyện

không cần thiết, hắn phải tập trung tinh thần, tận lực bảo trì tâm thần mình
trấn định tỉnh táo.

Binh khí trên tường lấp lóe hàn quang dưới ánh đèn, bức hoành bốn

trượng bảy thước đó không còn nghi ngờ gì nữa cũng là một bức họa tinh
phẩm. Hắn lại nhìn cũng không nhìn tới một cái, hắn tuyệt không thể để
mình bị phân tâm. Nhưng hắn vẫn vô phương tập trung tinh thần, thanh âm
bén nhọn ngắn gọn đó một mực vang vọng không ngừng, giống như một
đầu thiết chùy đập vào thần kinh của hắn không ngừng. Đến lúc tiếng động
ngừng vang, hắn mới chú ý sau lưng còn có một phiến cửa, một bạch y nữ
nhân mỹ lệ đứng ngoài cửa ngưng thị nhìn hắn.

Nhìn nàng phảng phất là Trác Ngọc Trinh. Nhưng nàng lại không phải là

Trác Ngọc Trinh.

Nàng so với Trác Ngọc Trinh còn đẹp hơn xa, đẹp thanh tân cao quý, nụ

cười của nàng ôn hòa ưu nhã, phong thái càng động lòng người, cả Phó
Hồng Tuyết cũng nhịn không được, phải nhìn nàng hai lần.

Nàng đã tiến vào, nhẹ nhàng lướt qua cửa, đi ngang qua Phó Hồng

Tuyết, đi đến giữa đại sảnh, mới quay người đối diện hắn, mỉm cười thốt:

- Ta biết ngươi là Phó Hồng Tuyết, ngươi lại nhất định không biết ta là

ai.

Thanh âm của nàng cũng giống như người nàng, vừa cao quý vừa ưu

nhã, nhưng lời nói của nàng rất ngay thẳng, hiển nhiên không phải là dạng
nữ nhân yểu điệu nhu nhược.

Phó Hồng Tuyết không biết nàng là ai.
Nàng lại đã nói tiếp:
- Ta họ Trác, có thể coi là nữ chủ nhân chỗ này, cho nên ngươi có thể gọi

ta là Trác phu nhân, nếu như ngươi cảm thấy lối xưng hô đó quá tục, cũng
có thể gọi ta là Trác Tử.

Nàng mỉm cười, lại nói tiếp:
- Trác Tử là ngoại hiệu của ta, bằng hữu của ta đều thích gọi ta bằng cái

tên đó.

Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.