THIÊN TÁNG - Trang 6

1. Thư Văn

Không thể nói được tôi hối tiếc đến chừng nào về toàn bộ những điều

ngu dốt ngớ ngẩn tôi đã hỏi Thư Văn trong quán trà đó ở Tô Châu. Có quá
nhiều điều khi đó tôi không biết.

Đôi mắt bí hiểm của bà lão nhìn xuyên qua tôi vào thế giới bên ngoài

cửa sổ - đường phố náo nhiệt, xe cộ ồn ào, những khối nhà cao tầng hiện
đại ngang hàng thẳng lối. Bà thấy gì ở đó mà chăm chú đến vậy? Tôi cố lôi
kéo sự chú ý của bà trở lại.

“Bà đã ở Tây Tạng trong bao lâu?”
“Hơn ba mươi năm,” bà khẽ nói.
“Ba mươi năm!”
Sự kinh ngạc của tôi hẳn phải quá lộ liễu vì những vị khách khác ngồi

trong quán trà ngừng nói chuyện quay lại nhìn tôi.

“Nhưng tại sao bà lại tới nơi đó?” tôi hỏi. “Vì cái gì?”
“Vì tình yêu,” bà trả lời giản dị, rồi lại nhìn xa xăm qua tôi lên bầu trời

quang đãng bên ngoài.

“Vì tình yêu ư?”
“Chồng tôi là bác sĩ Giải phóng quân Nhân dân. Đơn vị anh ấy được

phái tới Tây Tạng. Hai tháng sau, tôi nhận được thông báo nói anh ấy mất
tích trong trận đánh. Lúc đó chúng tôi mới cưới nhau chưa được trăm
ngày.”

“Tôi rất tiếc,” tôi nói, rùng mình khi nghĩ tới cảnh một người phụ nữ

mất chồng quá sớm.

“Tôi không chấp nhận nổi là anh ấy đã chết,” bà tiếp tục. “Không một ai

trong Sở chỉ huy quân đội có thể cho tôi biết chút gì về việc anh ấy chết như
thế nào. Tôi chỉ nghĩ tới một việc duy nhất là chính tôi sẽ tới Tây Tạng tìm
anh ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.