THIÊN THẦN BAY QUA MỘ CON - Trang 127

– Có phải vì DeWayne? – Anh hỏi sau một hồi. – Chẳng lẽ em nghĩ

anh có liên quan đến cái chết của hai thằng bé?

– Em không nói như thế.

– Em cũng không cần nói đâu.

– Basil...

– Em hãy quyết định đi, em yêu, – anh nói sau một khoảng ngưng. –

Anh muốn trao cho em một lời khuyên nữa: đừng bao giờ để một kẻ sát
nhân vào nhà em! – Giọng anh thấp thoáng một âm thanh cay đắng tột cùng
khiến tôi giật mình. Anh là người khó chấp nhận chiến bại.

– Basil, đây không phải là chuyện chiến thắng hay chiến bại. Ta còn

gặp nhau chứ? – Tôi hỏi, trong khi anh lại mặc áo khoác và trong một nửa
giây đồng hồ, suy nghĩ về khẩu súng lại bắn xuyên qua đầu tôi. Vừa đưa ra
câu hỏi cuối cùng, tôi đã lại hối hận và tôi quả thật muốn lấy nó lại nếu có
thể.

Anh im lặng hồi lâu.

– Cái đó anh để tùy em, – cuối cùng anh nói. – Một khi em đã nhận ra

chắc chắn anh là ai. Tạm biệt, Tamara! – Anh khẽ hôn tôi một lần nữa vào
cái vị trí đặc biệt trên cổ. Tôi không dám chắc là giọng tôi sẽ lại bình
thường, vậy là tôi chẳng nói năng gì.

Khi anh đi rồi, tôi ngồi đó và nhìn xuống tách cà–phê còn một nửa của

mình. Rồi tôi đưa nó lên miệng và lơ đãng uống. Cà–phê bây giờ đã lạnh và
rất đắng. Tôi nhổ cà–phê trở lại cốc. Phải chăng chúng tôi nên đi lên bên
trên kia? Nếu như thế thì đã sao? Mình là một người đàn bà trưởng thành
và có thể làm với đời mình cũng như cuộc sống tình dục của mình đúng thứ
mà mình thích.

Bất giác, tôi nuối tiếc vô cùng, nuối tiếc quay quắt đến mức độ suýt

chút nữa tôi gọi tên anh lên. Liệu lần sau có khác đi không? Tại sao trong
đoạn đời này tôi lại phải thận trọng đến khổ sở nhục nhã như vậy, lại phải
nghi ngờ đến như thế trong tình yêu? Tôi chưa bao giờ nằm trong số những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.