THIÊN THẦN BAY QUA MỘ CON - Trang 19

– Từ vài tháng nay, – cô ta trả lời rồi ngẩng lên, sau đó lại nhìn xuống

công việc của mình. – Phải, tôi ở đây từ tháng năm. – Giọng cô ta phảng
phất âm điệu mềm mại của miền Nam, cô ta tìm cách che giấu nó, thế
nhưng thỉnh thoảng nó lại lộ ra ở cuối từ.

– DeWayne dạo này khấm khá lên đây. – Tôi ném một cái nhìn nữa

qua toàn bộ văn phòng và tìm cách bắt chuyện. – Anh ta kiếm ra tiền phải
không? Cô...– tôi ngưng lại và chờ cô ta nói tên mình.

– Tháng Bảy.

– Cô Tháng Bảy?

– Không, Tháng Bảy là tên riêng của tôi.

– Cô được sinh vào tháng bảy sao?

– Không. Tháng 10. Mẹ tôi có một kiểu đặt tên kỳ quặc.

Cả hai chúng tôi cùng cười. Giờ tôi nhận ra giọng nói cô ta, đó là

giọng của một người vốn sinh ra ở miền quê, nhưng bây giờ muốn ăn nói
như người thành phố và giọng nói đó chạm tới một dây thần kinh nằm rất
sâu kín trong tôi. Đó là vẻ bối rối muốn che giấu mình đi, muốn cố gắng để
trở thành tốt hơn, mà không nhận ra rằng cứ như thế cũng đã tốt lắm rồi.
Nụ cười của cô ta rụt rè như nụ cười thiếu nữ, trên má thấp thoáng một lúm
đồng tiền con con. Tôi thích nụ cười này.

– Nhiều khi tôi cũng ngượng vì cái tên của mình, – cô ta rụt rè nói,

không nhìn thẳng vào mắt tôi, như đang nói với ai đó ngồi ở cuối phòng.
Tôi cố gắng nén cái ý muốn nhìn qua vai mình ra phía sau. – Nghe nó có vẻ
quê mùa quá.

– Ngày nay người ta đặt cho con mình mọi thứ tên trên đời, từ

Evangelista Canonica cho tới Penis Brown. Tháng Bảy, dù là cô có được
sinh ra vào tháng nào chăng nữa thì cái tên của cô thật ra hoàn toàn bình
thường, – tôi an ủi. – Cô người ở đâu vậy?

Cô ta ngạc nhiên ngẩng lên, như thể tôi bước đến gần cô ta quá. Vẻ

phòng thủ lại xuất hiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.