THIÊN THẦN BAY QUA MỘ CON - Trang 228

với anh ấy, Tamara. Tôi không ngủ được và tôi nhất thiết phải nói chuyện
với anh ấy.

– Chị đã gọi điện về nhà chưa?

– Tôi không gặp được anh ấy. Tôi gọi điện biết bao nhiêu lần, nhưng

anh ấy không nhấc máy. Chuyện gì xảy ra thế, Tamara, có phải anh ấy đang
ở chỗ cô? Nếu anh ấy ở đó thì cũng được thôi. Nhưng làm ơn cho tôi nói
chuyện với anh ấy.

– Anh ấy không ở đây, Phyllis, – tôi nói và chị bắt đầu khóc.

Tim tôi đập như muốn lồng ra khỏi khung ngực, đập mạnh đến mức

tối tưởng mình có thể chết đi vì ngạt thở.

– Anh ấy gọi điện cho chị bao giờ? – Tôi hỏi, không nhớ ra rằng chị

vừa kể cho tôi nghe xong.

– Lúc 10 giờ tối.

Đầu tôi tưởng tượng lại quãng thời gian đó. Anh tới phi trường để đón

tôi. Đi cùng Jamal, Rất có thể họ lại đi đâu đó kiếm chút gì để ăn. Thế rồi
họ đi về nhà và ngồi chờ cú điện thoại của tôi. Chắc lúc đó anh đã gọi điện
cho Phyllis.

– Lần cuối chị gọi điện đến chỗ anh ấy là bao giờ? – Tôi hỏi chị.

Nhưng chuyện đó giờ không quan trọng. Bản thân tôi vừa mới thử xong. –
Em sẽ lo lắng chuyện này, – cuối cùng tôi hứa hẹn. – Đừng lo, Phyl, em sẽ
lo chuyện này. – Tôi nói với chị như vậy, nhưng thật ra là nói với bản thân
mình. Tôi nói điều đó để tự trấn an mình, để tim tôi đập trở lại bình thường.
– Đừng lo. Em sẽ lo lắng chuyện này. Em sẽ lo lắng chuyện này.

Tôi đặt máy, đi lên phòng ngủ của tôi và tới cái tủ nơi tôi giữ vật kia.

Tôi lên đạn thật nhanh rồi đút nó vào túi. Thế rồi tôi lái xe đến nhà của
Jake, bởi tôi sẽ tìm thấy họ ở đó.

•••

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.