THIÊN THẦN BAY QUA MỘ CON - Trang 28

Nhưng tôi không muốn có cảnh sát vào đây, vậy là tôi gọi xe cứu thương.
Nhưng cảnh sát vẫn cứ tới. Họ bảo rằng nó bị cocain giết chết.

Chúng tôi đi tiếp.

– Terrence sống ở đây bao lâu? – Tôi hỏi.

– Hai tháng, cũng có khi là ba tháng mới chính xác.

Phòng Terrence là căn phòng duy nhất ở tầng sát mái. Bà ta mở cửa ra

rồi bước một bước sang bên.

– Tôi đã cho người thuê rồi, ngày kia họ sẽ dọn phòng, rồi tất cả

những thứ này sẽ bị vứt đi nơi khác. Cô hãy nói với bố nó, nếu ông ta còn
muốn lấy gì ở đây thì hãy đến mà lấy đi.

– Vâng, – tôi nói. – Cám ơn.

– Chỉ mười phút thôi đấy! – Bà ta nói thêm một lần nữa và đóng cửa

lại.

Tôi đứng một thoáng trong căn phòng nghèo nàn đồ đạc, rồi bước tới

một chiếc giường bừa bộn sát của sổ, nơi chắc người ta đã tìm thấy xác
Terrence. Tôi thấy mình không nên ngồi xuống; vì như thế là thiếu tôn
trọng người chết; đây là những chuyện tôi rất chú ý. Tôi đứng và đưa mắt
nhìn quanh.

Đó là một căn phòng dài với một khuôn cửa sổ hẹp; người ta có thể dễ

dàng xây thêm ba cửa sổ áp mái nữa vào đây, cạo nền phòng lại cho mới rồi
sẽ tìm được một kẻ ngu ngốc nào đó sẵn sàng trả gấp ba giá tiền mà bà Lee
bây giờ đang thu. Căn phòng đang chìm trong một vẻ tĩnh lặng bí hiểm,
như có ai đó ở đây đã chiến đấu với ma quỷ và thua cuộc.

Drap trải giường và áo gối đều sạch sẽ, bên trên một chiếc máy

cassette xách tay có lẽ được mua ở cửa hàng đồ cũ có đặt nhiều băng
cassette khác nhau – Toni Braxton, “Ballads” của John Coltrane. Tôi bật
máy, bài ca “I Wish I Knew” của Coltrane vang lên. Có lẽ Terrence đã nghe
bài này khi thằng bé chết. Tôi cân nhắc, không biết nó tìm thấy tình yêu
nhạc Jazz từ hồi nào, chắc chắn không phải là thứ mà DeWayne truyền cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.