THIÊN THẦN BAY QUA MỘ CON - Trang 33

– Mẹ... Mẹ đã tìm ra cái gì đó...?

– Không nghe mẹ nói là mẹ không tìm ra cái gì cả sao? – Tôi sừng sộ

trả lời.

Jamal là người gan lỳ, giống y như mẹ nó. Nhưng người ta đúng là có

thể nổi điên lên khi gặp lại chính nét tính cách mà ta tôn trọng nhất ở bản
thân, trong đứa con mình. Con trai tôi dài mặt ra, tôi áy náy lương tâm một
thoáng, thế rồi tôi suy nghĩ lại và thấy đó là quyền của một bà mẹ.

– Nghe này, – tôi nói khi hai chúng tôi đi ra ngoài. – Mẹ con mình

không còn thời gian để ăn trước đám ma. Khi quay trở về ta có muốn ghé
qua Red Lobster và...

Jamal nhìn thẳng vào mặt tôi, mắt nó toé lửa.

– Mẹ đừng có tưởng mẹ mua nổi con với hai mươi con tôm trong quán

Red Lobster. Con không còn là một thằng bé con nữa, mà ngoài ra mẹ con
mình cũng không đủ tiền để ăn thứ đó. Con có quyền được biết mẹ đã tìm
ra những gì. – Giờ tới lượt nó sừng sộ với tôi.

– Đừng có cãi lời mẹ. Con không có quyền được biết những gì mà mẹ

không muốn cho con biết. Cứ thử mà tìm lời cãi lại câu đó xem!

Chúng tôi đi xuống nhà để xe và cả hai cũng im lặng cho tới khi gần ra

tới đường.

– Con đã quá ngán cái cảnh bị mẹ coi như một đứa bé, – Jamal lại bắt

đầu lên tiếng.

– Con vẫn còn là một đứa bé. – Tôi khẳng định một cách cưỡng bức.

– Terrence là anh trai con, – nó nói và nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như thể

ngoài đó có cái gì đó đáng nhìn. – Mẹ muốn nói gì thì nói. Bọn con là máu
mủ ruột rà và mẹ thì luôn luôn đề cao chuyện “tình ruột thịt”. Tại sao mẹ
không hiểu chuyện này? Mẹ luôn kể cho con nghe mẹ đã khổ như thế nào
khi bác Johnny qua đời. Tại sao con lại không khổ như thế khi Terrence
chết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.