THIÊN THẦN BAY QUA MỘ CON - Trang 69

mẹ nó. Cô ấy nhìn thấy ánh mắt tôi hướng về chỗ đó và bắt đầu khóc, ban
đầu im lặng, sau đó cả người rung lên.

– Tôi có thể lấy cho chị cái gì không? – Tôi hỏi, một câu hỏi tương đối

ngu ngốc, bởi suy cho cùng cả hai chúng tôi vẫn đang đứng trên bậc thềm
ngoài nhà, nhưng tôi không nghĩ ra được câu nào khác.

Emma lắc đầu từ chối, rồi đưa bàn tay đã nắm lại thành nắm đấm lên

bịt miệng, như không muốn cho tiếng nức nở thoát ra. Đột ngột, Gerard
chạy dọc theo cầu thang lao xuống và vuột ra cửa; không quan tâm tới tôi,
ném cho mẹ nó một cái nhìn dài, độc ác.

– Đồ khốn, – nó rít lên. – Tôi gặp gỡ ai tôi muốn gặp, tôi làm những

thứ chó chết mà tôi muốn và ở những nơi chó chết mà tôi thích!

Emma và tôi đứng đó, im lặng, bối rối.

– Cái thằng chó chết rác rưởi, – cuối cùng tôi lẩm bẩm, nhưng khi

nhìn thấy ánh mắt Emma, tôi lấy làm tiếc.

Chúng tôi đứng một lúc như thế ở cửa ra vào, trong tình thế khó chịu

vô cùng.

– Chị không muốn vào ư? – Một lúc sau tôi hỏi, cứ như thể nhà tôi

chứ không phải nhà cố ấy. Emma gật đầu và tôi theo cô ấy bước vào. Căn
phòng nhỏ và gây cảm giác còn nhỏ hơn nữa qua bức rèm được kéo kín.
Trên chiếc bàn sofa đặt trước một ghế sofa dài trùm vải nhung xanh nhạt đã
sờn mòn, cái ghế mà hai chúng tôi ngồi lên, có để hai cái cốc rất bẩn.

– Tôi không biết phải làm sao nữa, – cuối cùng cô ấy nói. – Tôi thật

không biết phải làm gì nữa. – Rồi Emma nhìn lên, như muốn nghe một câu
trả lời từ tôi.

– Một mình dạy đứa con cho khôn lớn thật là chuyện không dễ dàng. –

Đó là một lời an ủi yếu ớt, nhưng tôi thật không biết câu nào tốt hơn. Có
một điều tôi thấy rõ: Nếu con tôi mà nói những lời như thế với tôi, chắc
chắn nó sẽ không được nguyên vẹn mà ra tới cửa nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.