THIÊN THẦN BAY QUA MỘ CON - Trang 71

– Ai cha, – cô ấy nói lần nữa. – Thế chị là bà vợ thứ bao nhiêu vậy?

– Người thứ hai sau chị, – tôi nói nhanh, bởi tôi không muốn tiếp tục

đào sâu chuyện này.

Chúng tôi nhấm nháp một hồi mối quan hệ giữa hai người trong sự im

lặng nể trọng, thế rồi cô ấy đứng dậy và kéo một cái ghế đến bên chiếc tủ
buýp–phê nằm trong góc phòng. Emma trèo lên ghế, kiểng chân rồi rút một
cuốn album từ trên đó xuống.

– Chị có muốn nhìn ảnh của tôi không? – Cô ấy hỏi như một em nhỏ.

Tôi ngạc nhiên đến mức độ không làm được việc gì khác hơn là bối rối gật
đầu.

Đó là một cuốn album dày, lớn, được trang điểm bằng rất nhiều hoa

văn và được đóng bằng bìa da màu đen. Trên bìa là một hàng chữ vàng, đã
xỉn đi phần nào theo thời gian, ghi trọn vẹn tên của người đàn bà:
Sanderson Emma Whitney Fuller.

– Tên thật của tôi là Sanderson, – cô ấy nói. – Khi còn bé tôi đã căm

thù cái tên đó.

– Cái đó tôi hiểu. Một cái tên khủng khiếp cho một cô gái nhỏ.

– Nhưng nó là như vậy rồi. Cha tôi. Ông ấy phải ký dưới mọi sản vật

của ông ấy bằng cái tên đó.

Tôi không biết chuyện này rồi sẽ dẫn đi đâu, những cuốn album, cuộc

nói chuyện, việc hai chúng tôi ngồi chung trên ghế sofa thân mật như hai
đứa bạn gái thân thiết từ những ngày mẫu giáo. Có phải cô ấy né tránh việc
nói về DeWayne? Về cái chết của Terrence? Về Gerard? Tôi quyết định cứ
để cho tình huống trôi đi, người ta không biết nó sẽ dẫn đến nơi nào.

– Khi tôi còn bé, mẹ tôi gọi tôi là Sandy, nhưng ông ấy luôn gọi tôi là

Sanderson. Đến tuổi dậy thì tôi phản đối và ép họ gọi tôi là Emma, theo tên
mẹ ông ấy. – Cô ấy mở cuốn album to ra, đúng ở chỗ có tấm ảnh cô ấy
đang còn là một cô bé ngồi trên ngựa, Ngày đó cái vẻ đẹp búp bê trông còn
rất dễ thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.